Hạ Nhược Vũ còn chưa nhận thấy được tình hình nguy hiểm đang xảy ra. Nghĩ đến tình huống xấu hổ lúc đó khiến cô cảm thấy như bị sét đánh.
Sao cô lại ngốc đến như vậy, tự mình đưa bản thân đến miệng cho người ta ăn sạch sẽ đến không thể nói gì được.
Lại còn cãi nhau.
Hạ Nhược Vũ rơi vài giọt nước mắt.
Máy điều hoà được giảm xuống, Mạc Du Hải dù muốn giả vờ cũng không thể không để ý đến tiếng thở dài của cô. Khẽ liếc mắt, khẽ lật người lôi người nào đó đang muốn trốn ra, cánh tay dài ôm cô vào trong lòng.
“Mạc Du Hải, anh làm gì đó?“ ‘Cô ve sầu’ đang chui trong chăn làm kén bị anh chèn ép phải ló đầu ra thở dốc, đôi mắt to lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị vùi trong chăn lâu
đỏ bừng, tựa như quả táo toát ra hương thơm quyến
rũ mê người.
Nếu không phải ánh mắt của cô như muốn ăn thịt người, thì tư thế này cũng không tệ lắm.
“Em muốn chết ngạt sao?” Mạc Du Hải liếc mắt nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ trừng mắt với anh: “Em muốn làm gì cần anh lo sao? Nhà anh ở biển hay sao mà anh bao
đồng thế, cái gì anh cũng muốn xen vào.”
“Anh có một ngôi nhà cạnh biển.” Mạc Du Hải bình tĩnh nói, khiến cô tức đến nghiến răng.
Hạ Nhược Vũ bị nghẹn đến khó thở: “Anh tưởng nhà đó của anh ở Thái Bình Dương sao?”
Chẳng lẽ cả Thái Bình Dương đều là của nhà anh chắc.
“Đảo Annawa.” Mạc Du Hải không nhanh không chậm phun ra ba chữ.
Cái gì? Hạ Nhược Vũ có chút bối rối, tên này nói gì vậy?
Mạc Du Hải nhìn cô như người thiểu năng: “Một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.”
Cho nên, con mẹ nó anh ta thật sự có nhà ở Thái
Bình Dương!
Hạ Nhược Vũ không còn lời nào để nói, cũng không hiểu được: “Vì sao anh lại mua một đảo nhỏ ở đó chứ?”
“Có mỏ.” Anh đáp đơn giản.
Hạ Nhược Vũ ngoại trừ im lặng thì cũng không biết nói gì nữa. Nếu không có mỏ thì làm sao lại mua một cái đảo không người ngay cả chim cũng không có chứ.
Điển hình của phong cách hình thức, không có gì
“Cút”
Mạc Du Hải nheo mắt: “Em nói gì?”
Nghe thấy giọng nói của anh có ẩn chút nguy hiểm, Hạ Nhược Vũ bỗng dưng sợ hãi, nhưng lại cảm thấy mất mặt. Chính mình mới là người bị gạt, bây giờ phân rõ giới hạn như vậy, chẳng lẽ người không có nguyên tắc là cô hay sao?
“Em nói, cứ xem chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra đi. Em đi đây.”
Hạ Nhược Vũ dùng sức xoay người, thế nhưng lại không nhúc nhích được tí nào. Cô lại thử mấy lần thế nhưng vẫn không nhúc nhích được, cơ thể ngược lại
cảm thấy ngày càng bị ép chặt, không khí xung quanh lạnh đi, không hiểu sao làm cô nổi da gà.
Loại dự cảm bất thường này được xác thực bởi ánh mắt u ám của người nào đó. “Làm gì? Bỏ ra, anh buông tay ra.”
Giọng của cô bỗng nhiên thay đổi: “Mạc Du Hải, em giết anh đó a…”
Lời nói thốt ra bỗng nhiên có một chút run rẩy, chính bản thân cô nghe cũng cảm thấy đỏ mặt.
Tên chết tiệt này dám cắn lỗ tai cô.
“Ngày hôm qua không có chuyện gì sao?”
Gan lớn lắm, còn dám bỏ đi, xem anh không ra gì sao? Cảm giác bị phớt lờ không để ý này làm anh rất khó chịu.
“Nếu anh không làm gì thì chúng ta sẽ có gì hay sao? Cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra đi, để sau này không phải khó xử” Hạ Nhược Vũ nhắm mắt nói lớn.
“Nếu em đã nghĩ như vậy, anh sẽ nói chuyện này với chú Viễn.”
Giọng nói nghiêm túc của anh khiến cho đầu Hạ Nhược Vũ như muốn nổ tung. Hai mắt đang nhắm của cô ngay lập tức mở ra, đỏ như sắp đổ máu: “Mạc Du
Hải, em muốn giết anh!”
Aaaa, sao trên đời này lại có người dàn ông xấu xa đến vậy chứ. Sao Mạc Du Hải không nổ tung biến mất luôn đi.
Nhìn thấy cô tức giận giống như cá nóc phồng người lên, đôi mắt u ám của Mạc Du Hải ánh lên ý cười, nhưng lại biến mất nhanh chóng. Đưa tay sờ sờ đầu của cô, khoé miệng anh khẽ nhếch, thổi thổi vào vành tai của cô.
Thấy cả người cô khẽ run lên, anh bình thản lên tiếng: “Có phải do anh không nói đến chuyện chúng ta ngủ chung đêm qua, nên em thất vọng đúng không?”
“Em giết anh, em giết anh!”
Hạ Nhược Vũ bùng nổ, mặc kệ vẫn đang bị anh ôm trong lòng, hai nắm tay nhỏ liên tục đánh vào lồng ngực săn chắc của anh. Đánh một lúc lâu mà anh vẫn không hề nhíu mày, im lặng không phản kháng.
Hạ Nhược Vũ thì đã thở hồng hộc, động tác dần dần chậm lại. Miệng vẫn yếu ớt lặp đi lặp lại một câu: “Em… em đánh chết anh, đánh chết anh.“
“Được rồi, tay sẽ đau đó.” Thấy cô đã dần hết giận, Nam Du Hải cầm lấy tay nhỏ của cô khẽ vuốt nhẹ.
Hạ Nhược Vũ trợn mắt nhìn sang, cô chưa bao giờ
thấy ai vô liêm sỉ đến vậy.
Mạc Du Hải nhếch khoé miệng, anh phát hiện mình rất thích nhìn cô tinh thần phấn chấn, bừng bừng sức sống như vậy.
Nếu Hạ Nhược Vũ biết Mạc Du Hải nhìn sự tức giận của cô thành như thế chắc chắn sẽ tức ói máu.
“Anh đã nói rõ với cô ấy, sau này sẽ không lặp lại tình huống như vậy nữa.”
Bỗng nhiên nghe những lời này từ anh, Hạ Nhược Vũ bối rối không kịp phản ứng.
Vẻ mặt ngơ ngác dễ thương của cô đã trúng điểm yếu của người nào đó, anh cúi đầu hôn lên hàng mi hơi run rẩy như cánh bướm của cô.
Trong nháy mắt, Hạ Nhược Vũ như nghe được tiếng nhịp tim của cô đập thình thịch như tiếng trống, nhanh đến mức cô cảm tưởng như mình đã bị bệnh tim. Cô khẽ run run đầu ngón tay chỉ anh, lại chỉ bản thân, thật lâu cũng không nói nên lời.
“Anh… anh… ý anh là sao?”
Hạ Nhược Vũ không dám đoán, cô sợ mình lại hiểu sai ý anh, sợ chỉ có bản thân mình có tình cảm, sợ quá nhiều chuyện sẽ xảy ra…
“Khi về em sẽ biết!“ Tính cách của Mạc Du Hải vô
cùng lạnh lùng, sao có thể dễ dàng nói ra tâm ý của bản thân, nên đành phải khéo léo dời sang một lúc khác.
Gần như đây là lần đầu tiên anh tỏ tình, trong lòng có chút không được tự nhiên. Về phần cô có hiểu ý anh hay không, cũng không phải là điều mà anh muốn biết.
Nói một câu không hề có giải thích, sau đó lại yêu cầu cô quay về chờ đợi, anh đang đùa giỡn với cô hay sao? Nhịp tìm đang đập nhanh của Hạ Nhược Vũ như hết nhiên liệu, từ từ chậm lại, trong lòng không biết nên vui mừng hay thất vọng.
Mừng vì bản thân đã không tự cho là mình thông minh mà đoán mò ý của anh, còn thất vọng? Cô cũng không dám nghĩ đến điều đó nữa.
“Ừ, vậy em về trước.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy, nếu
cô còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn cô sẽ chết vì đau tim.