dầu mỡ, ba mẹ mua cho con một bát
cháo, làm ngay tại chỗ nên phải chờ
thêm một lát. Giọng nói dịu dàng quan
tâm của Đường Hồng Xuân như một
cơn gió mùa hè lướt nhẹ qua lòng Hạ
Nhược Vũ.
Nước mắt mà Hạ Nhược Vũ cổ
gắng lắm mới đè xuống được lại dâng
lên lần nữa, cô làm cách nào cũng
không nhịn được nữa, nước mắt bắt
đầu rơi xuống.
Điều này khiến cho Đường Hồng
Xuân và Hạ Minh Viễn rất lo lắng.
“Con không thoải mái chỗ nào à
Nhược Vũ, mau nói cho mẹ biết đi?”
Đường Hồng Xuân hỏi với vẻ lo lắng,
Hạ Minh Viễn đã chuẩn bị đi ra ngoài
gọi bác sĩ.
Hạ Nhược Vũ nín khóc rồi cười một
tiếng: ‘Không sao đâu mẹ, chẳng qua
con cảm thấy đói bụng có hơi khó chịu
mà thôi”
“Đứa nhỏ này, dọa ba mẹ giật nảy
mình” Đường Hồng Xuân vừa bất đắc
dĩ vừa đau lòng.
Hạ Minh Viễn chưa từng nói câu
mềm mỏng nào cũng dịu mặt đi: “Con
nghỉ ngơi cho tốt, một tuần sau hãng đi làm”
“Ba, con bệnh thành thế này rôi mà
ba vẫn còn nghĩ đến để con đi làm à”
Hạ Nhược Vũ nói với giọng điệu vô
cùng đáng thương: ‘Mẹ mau xem
chồng mẹ đi kìa, ông ấy định khiến con
gái duy nhất của hai người mệt chết
hay sao ấy?”
Đường Hồng Xuân buồn cười:
“Được rôi, ăn một chút đi rồi nói tiếp”
“Nếu con không đi làm đàng hoàng
thì tiên tiêu vặt sẽ bị giảm phân nữa”
Ngoài miệng Hạ Minh Viễn nói thế
nhưng ý cười trong mắt ông rất nồng đậm.
Hạ Nhược Vũ càng ngang bướng:
“Con nghỉ ngờ đời trước của ba là phát
xít, ba nhẫn tâm nhìn con gái như hoa
như ngọc của mình chết đói đầu
đường sao?”
“Lại nói mê sảng rồi.’ Hạ Minh Viễn
cũng cười mắng một câu.
Bầu không khí trong phòng bệnh
vô cùng hòa hợp. Hạ Nhược Vũ nói
thâm trong lòng răng, chỉ cần hai người
họ khỏe mạnh bình an, vui vẻ là được
rôi. Cô không câu mong thêm gì nữa.
Mạc Du Hải đi ra khỏi phòng bệnh
với vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, những
bệnh nhân và y tá trong hành lang đều
vội vàng né tránh, sợ rằng mình không
cẩn thận lại chọc tới người nào đó.
Chỉ là mấy phút mà thôi, nhưng tin
tức đã truyên khắp toàn bộ bệnh viện
rôi. Tất cả mọi người đều cách xa khỏi
khoa phụ khoa. Có một số bệnh nhân
không biết chuyện muốn đi đăng ký, y
tá đều trực tiếp đăng ký số ở phòng
của những bác sĩ khác.
Mấy ngày sau đó, trong bệnh viện
như bị bóng tối bao trùm, làm lòng
người bàng hoàng.
“Viện trưởng, bác sĩ Hải có chuyện
gì vậy?” Mấy người trưởng khoa và bác
sĩ chuyên khoa tụ lại trong phòng họp
nói chuyện.
Viện trưởng bắt đầu giả chết: “Cái
gì mà có chuyện gì chứ?”
Trong lòng ông ta vẫn còn đang
buồn bực đây này, trước đây bác sĩ Hải
cũng chưa từng như thế bao giờ. Đây
là lần đầu tiên, trong lòng ông ta cũng
không chắc chắn lắm. Nhưng lại không
thể để lộ ra là mình không biết gì hết,
như thế sẽ làm mất uy tín của mình
trong mắt cấp dưới.
“Ông nhìn đi viện trưởng, bầu
không khí trong bệnh viện đang rất là
căng thẳng, bệnh nhân cũng bắt đầu
than trời than đất rồi, kêu là không
giống như đến khám bệnh mà là đang
tham gia tra tấn.”
Bác sĩ Tiểu Vương cũng là bác sĩ
phụ khoa, anh ta góp lời: “Đặc biệt là
lầu một của chúng tôi không hề có ai,
người ta tình nguyện đi đường vòng
cũng không muốn tới.”
“Đúng thế, người nhà bệnh nhân
cũng tới hỏi thăm, chúng tôi rất khó xử”
Những người khác đều nhao nhao
gật đầu.
Viện trưởng trừng mắt với vẻ không
vui: “Làm tốt chuyện của các anh là
được rồi, quan tâm nhiều như thế để
làm gì”
Ông ta còn đang muốn hỏi đây này,
không phải là có cấp trên, có người
chịu trận ư, sợ gì chứ.
“Viện trưởng, nếu như tiếp tục như
thế thì bệnh nhân của chúng ta đều sẽ
bị các bệnh viện khác cướp đi.” Có
người nói với vẻ không vừa lòng.
Viện trưởng trực tiếp mang con bỏ
chợ: “Nếu là anh không hài lòng thì đi
tìm bác sĩ Hải mà phản ánh, những
bệnh nhân kia thích tới thì tới, dù sao
bệnh viện chúng ta cũng không kiếm
tiền bẩn”
Bệnh viện này vốn là do một đại
gia nào đó mở lúc tâm huyết dâng trào,
cho dù lỗ thì sao chứ, chỉ cần người
giàu đó vui vẻ thì có thể xây thêm mười
cái bệnh viện ngay lập tức.
Những người bác sĩ này chủ yếu là
cảm thấy không vừa ý mà thôi, nhưng
cho dù bọn họ có nói toạc môi ra thì
viện trưởng đều mặc kệ, bọn họ cũng
rất bất đắc dĩ.
Mà Lưu Bình thì lại rất bình tĩnh,
anh ta không lên tiếng phàn nàn khiến
cho viện trưởng rất hài lòng gật đầu
tán dương: “Các người nhìn bác sĩ Bình
đi, không phải là anh ta làm rất tốt à.
Cứ làm bổn phận của mình cho tốt là
được rồi”
Lưu Bình bị gọi tên chỉ có thể nở
một nụ cười dối trá, những lúc như thế
này thì im lặng mới là sự lựa chọn tốt
nhất.
Mười mấy người bác sĩ còn lại đều
bị viện trưởng dùng dăm ba câu đuổi ra
ngoài.
Trong phòng họp cũng chỉ còn lại
hai người, viện trưởng không thể giả bộ
được nữa, ông ta lập tức xoay người
nhìn người đàn ông đang bình chân
như vại rồi nói với vẻ lấy lòng: “Trưởng
khoa Nam, cậu thấy chuyện này thế
nào?”
Có lẽ người khác không biết quan
hệ giữa bọn họ nhưng viện trưởng biết
rõ, muốn biết nguyên do thì cứ tìm Kiều
Duy Nam là được rồi.
“Còn có chuyện gì được nữa, có
người chọc tức mặt rồng chứ sao.”
Kiều Duy Nam phun hạt của quả nho
cuối cùng ra rồi nói với vẻ không quan
trọng.
Viện trưởng nhìn qua nhìn lại, ông
ta vẫn không hiểu là ai có thể chọc
giận người đàn ông kia: “Trưởng khoa
Nam có thể nói cho tôi biết một chút
được không.”
Kiều Duy Nam rút một tờ giấy ra rồi
lau tay, sau đó mới nói: “Tôi thắc mắc vì
sao ông có thể làm lên tới chức viện
trưởng được đấy”
Viện trưởng cười gượng hai tiếng:
“Mong rằng trưởng khoa Nam có thể
chỉ cho tôi một chút””
“Ông đi xem mấy ngày nay bác sĩ
Hải làm gì thì không phải là biết rồi à2”
Kiều Duy Nam ăn xong, anh ta phủi tay
rồi định rời đi.
“Trưởng khoa Nam chờ chút, tôi
vẫn chưa hiểu ý của anh lắm” Viện
trưởng có chút xấu hổ.
Kiều Duy Nam không nhịn được
liếc mắt một cái: “Ông đi xem mấy
cuộc giải phẫu bác sĩ Hải làm mấy
ngày nay là biết.”
Viện trưởng nhìn Kiều Duy Nam rời
đi, ông ta còn đứng lại lẩm bẩm tại
chỗ: “Dường như gần đây bác sĩ Hải
đâu có giải phẫu nhỉ?”
Ai dám bảo bác sĩ Hải giải phẫu
vào lúc này thì khác gì là tự tìm đường
chết sao.
Đột nhiên trong đầu ông ta lóe lên
một chút gì đó. Dường như lúc trước
ông ta từng nghe bác sĩ Hải đã tham
gia một cuộc giải phẫu cắt bỏ ruột
thừa.
Ông ta có chút không nhớ được
người kia là ai.
À, đây không phải là người phụ nữ
trong chuyện xấu lúc trước mà bệnh
viện bàn tán sao?
Chẳng trách trưởng khoa Nam bảo
ông ta không có ánh mắt, đúng là
không có thật.
Viện trưởng tìm tới điểm chính
ngay lập tức, ông ta chọn một buổi
chiều gió nhẹ, dẫn theo mười mấy
người cấp dưới của mình đi thẳng tới
phòng bệnh của Hạ Nhược Vũ với vẻ
hùng hổ.
À không, hẳn phải nói là mỉm cười
đi thăm bệnh nhân.
Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên nhìn thấy
một đám bác sĩ mặc áo trắng thì có
chút hoa mắt, đặc biệt là trên mặt mỗi
người đều có một nụ cười ‘hòa ái dễ
gần.
Trong lòng cô luống cuống, cô nghỉ
ngờ mình không phải là viêm ruột thừa
mà là mắc chứng ung thư gì đó, chẳng
lẽ là Mạc Du Hải cắt hơn một khúc ruột
của cô ư?