Người đàn ông kia như bị hôn bay phách lạc, anh ta nói: “Lão đại, không ngờ Sài Vạn Hưng và Mạc Du Hải lại ở cùng chiến tuyến. Lần này chúng ta lỗ to rồi, chỉ sợ khó mà chuyển mình được.
Lục Hằng nở một nụ cười u ám: “Cậu không cần lo lắng, từ trước tới nay tôi chưa từng hoàn toàn tin tưởng người nào cả. Mặc dù bị thân tín bán đứng khiến tôi rất khó chịu, nhưng mà tôi cũng sẽ không dễ dàng nhận thua đâu. Tôi còn có một chỗ ở bí mật trong rừng, ở đó cất giấu rất nhiều vàng bạc quý báu mấy năm nay tôi tích cóp được, đây coi như là hoàn vốn” Ánh mắt của người đàn ông kia sáng quắc lên: “Lão đại, ông có bao nhiêu vàng?” Lục Hằng suy nghĩ một lát, giơ một ngón tay lên: “Ít nhất cũng phải một trăm cân, số vàng này đủ để tôi gây dựng lại từ đầu” Người đàn ông tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Lão đại, không phải lúc trước công ty của ông gặp phải khó khăn sao, tại sao không trực tiếp dùng tới số vàng này? Nếu như lúc đó mà dùng thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó rồi” Sắc mặt của Lục Hằng hơi trầm xuống: “Sao nào, cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à?” Người đàn ông kia vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải rôi. Lão đại không đụng tới số vàng này chắc chăn là ông có điều phải trăn trở. Tôi chỉ có chút nghi ngờ xíu thôi.” Lục Hằng lạnh lùng nói: “Thực ra rất đơn giản, đó chính là vào bất kỳ lúc nào tôi cũng đều phải giữ lại một đường lui, không thể để tới lúc đi tới bước đường cùng lại không còn một chút hy vọng nào cả. Vì thế tôi mới giữ kín bí mật này.” Người đàn ông kia gật gật đầu: “Chẳng trách cho dù lão đạo có chịu đả kích lớn như thế nào thì cuối cùng vẫn có thể làm lại từ đầu. Vẫn là lão đại biết nhìn xa trông rộng” Lục Hằng cười lạnh: “Được rồi, cậu không cần phải nịnh bợ tôi. Vào lúc này cậu vẫn không bỏ tôi mà đi thì cũng chứng minh được lòng chân thành mà cậu dành cho tôi rồi. Vì thế tôi nói bí mật này cho cậu biết cũng chẳng có vấn đề gì cả, từ bây giờ trở đi, cậu chính là thuộc hạ trung thành nhất của tôi. Nếu như tôi có thể gây dựng lại được như xưa vậy thì sau này cậu sẽ nhận được rất nhiều lợi lộc.” Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Lão đại yên tâm. Tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông đâu.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Chiếc xe đã tiến sâu vào trong rừng, đi tới một nơi cực kỳ tĩnh lặng. Lục Hằng dừng xe, ông ta đi trước dẫn đường, người đàn ông kia đi theo sau ông ta.
Hai người cùng đi tới một căn nhà nhỏ ở sâu phía trong.
“Nơi này ngoài tôi ra thì không có ai biết cả. Ngay cả những người công nhân xây nên căn nhà này cũng đều đã không còn tồn tại nữa rồi” Lục Hằng mở cửa, ông ta đắc ý nói.
Người đàn ông kia hơi nhíu mày, anh ta hiểu những lời mà Lục Hằng vừa nói. Những người ông nhân đó đều đã bị ông ta diệt khẩu rồi.
“Lão đại, nơi này thật sự vô cùng kín đáo, đúng là một nơi cất giấu những đồ vật quan trọng” Người đàn ông kia nhìn chung quanh căn phòng, dường như đã lâu lắm rồi chưa có ai tới đây, tất cả đều hiện lên vẻ cũ kỹ, chỉ là một căn phòng trống, không hề phát hiện ra dấu hiệu nào của vàng cả.
“Lão đại, vàng giấu ở đâu sao tôi lại không thấy vậy. Không phải bị người ta trộm đi rồi chứ?” Lục Hằng cười lạnh một tiếng: “Sao có thể thế được. Ở đây ít người tới, cậu cũng thấy đấy, từ trước tới nay chưa từng có ai tới đây cả, sao có thể bị mất vàng được. Chỉ là tôi giấu vàng ở chỗ bí mật thôi. Đi theo tôi” Ông ta đi trước dẫn đường, đến một góc của căn nhà sau đó lật một miếng sàn nhà lên, bên dưới liền hiện ra một cái hầm tối om.
“Đây mới là nơi mà tôi giấu vàng, tất cả vàng đều đang ở dưới hầm.
Ngoại từ tôi ra thì không ai biết căn nhà này còn có một cái hầm cả” Lục Hằng có chút đắc ý nói.
Người đàn ông kia cúi đầu xuống nhìn thì quả nhiên nhìn thấy ở dưới hầm lấp lánh ánh vàng. Đồng tử của anh ta hơi co lại một chút, nói: “Lão đại, tất cả vàng đều đang ở đây sao, một trăm cân, chúng ta mang đi bằng cách nào đây?”
Lục Hằng cười cười: “Tôi đã sớm nghĩ xong rồi, thực ra rất đơn giản, tôi có quan hệ với bên sân bay, chỉ cần gia công qua số vàng này một chút, chế tác thành hình dạng chiếc ghế máy bay là có thể thần không biết quỷ không hay mang về nước rồi. Mặc dù Hàn Công Danh đã bắt Khánh Huyền, nhưng mà nếu tôi dùng một nửa số vàng này trao đổi với cậu ta thì tôi nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ không từ chối đâu:
Người đàn ông kia gật gật đầu: “Năm mươi cân vàng, mấy tỷ tiền chuộc, Hàn Công Danh cũng không thể chống lại cám dỗ như thế này đâu. Anh ta muốn đối phó với Mạc Du Hải thì cũng phải cần tiền vốn, vấn đề phức tạp của ông đã được giải quyết rồi”
Lục Hằng khoát khoát tay: “Cũng đừng lạc quan như vậy. Tôi nghĩ cho dù Mạc Du Hải có chịu bỏ qua cho tôi thì Sài Vạn Hưng cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu. Đây là địa bàn của ông ta, †ôi nghĩ ông ta sẽ cho người đi truy sát chúng ta nhanh thôi, tình cảnh vân vô cùng nguy hiểm”
Người đàn ông kia nhíu mày: “Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây?” Lục Hãng mở hai cái bọc dưới đất ra, bên trong là hai khẩu súng lục mới tỉnh. Sau đó ông ta lại lấy hai băng đạn từ trong túi áo ra, lên đạn xong liền đưa một khẩu súng cho người đàn ông kia, nói: “Không còn cách nào khác nữa, chúng ta chỉ giết thôi” Người đàn ông kia nhận lấy khẩu súng: “Được, lão đại. Tôi sẽ đồng sinh cộng tử với ông” Lời còn chưa dứt, khẩu súng trên tay đã nhăm thẳng vào đầu Lục Hăng.
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, nói: “Lão đại, có phải ông rất bất ngờ đúng không?” “Cậu cũng muốn phản bội tôi sao?” Lục Hãng nhíu mày, ông ta lạnh giọng hỏi người đàn ông kia.
Người đàn ông kia bíu môi: “Lão đại à, cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn. Ông bây giờ đang là đối tượng mà nhiều thế lực đuổi theo truy sát, chăng khác gì chó mất chủ không có nơi nương thân, tôi đi theo ông thì sao mà có tiên đồ được chứ? Đương nhiên tôi cũng đã nghĩ xong đường lui cho mình rồi, vốn dĩ tôi van còn đang lo lăng xem làm thế nào mới có thể vận chuyển được số vàng này đi, cảm ơn lão đại đã giúp tôi nghĩ xong hết rồi” Lục Hãng cười lạnh: “Không có quan hệ của tôi, cậu có thế thuận lợi chuyển vàng đi sao?” Người đàn ông kia bật cười: “Trên đời này không ai có tiền mà lại không sống được cả. Chỉ cần tôi bỏ ra ít tiền để khai thông thì sẽ luôn luôn có cách.
Lão đại, số vàng này coi như đây là di sản ông để lại cho tôi đi, tôi nhất định sẽ an táng tử tế cho ông. Giống như ông đã nói đấy, ở đây sẽ không có ai tới vì thế để bọn họ cứ đi truy sát một người đã chết đi, sẽ không có ai nghĩ tới việc này là do tôi làm ” Lục Hãng bất đắc dĩ läc lắc đầu: “Tôi cho răng cậu thật sự sẽ trung thành với tôi, hóa ra cậu cũng phản bội tôi. Cũng may tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu, khẩu súng mà tôi đưa cho cậu bền trong läp băng đạn rông” Người đàn ông kia vô cùng kinh ngạc, anh ta vô thức bóp cò. Một tiếng súng vang lên, Lục Hãng van bình yên VÔ SỰ.
“Từ lúc cậu bước vào nhà đã bắt đầu đảo mắt xem xét chung quanh là tôi đã biết cậu ham muốn có được số vàng này rồi. Vì thế tôi mới cố ý dùng khẩu súng này để thăm dò cậu, quả nhiên cậu đã khiến tôi thất vọng” Lục Hằng nói xong liền giơ tay lên, chĩa khẩu súng vào người đàn ông kia.
Sắc mặt của người đàn ông kia xám như tro tàn: “Lão đại, xin ông ta cho tôi một mạng!” Ánh mắt của Lục Hằng đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Thật ngại quá, đối với những người phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ. Nếu trách thì trách bản thân cậu quá tham lam ấy. Nếu như đi theo thôi thì nhất định sẽ không có kết cục như thế này.
Ngón tay ông ta bóp vào cò súng, viên đạn bay xuyên qua đầu của người đàn ông kia. Cả người anh ta hơi lay động một chút sau đó ngã xuống vũng máu.
Lục Hằng hừ một tiếng, đúng lúc đang chuẩn bị bắt tay vào chuyển vàng đi thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Ông ta lấy ra xem thì thấy Hàn Công Danh gọi điện tới.