một chút.”
“Cũng không nghiêm trọng gì, không cần nhìn” Cô chỉ cố ý nói cho người ngoài cửa nghe, chứ không muốn anh kiểm tra.
Ai biết Mạc Du Hải thật sự nghiêm
túc nhìn chằm chằm vào mặt cô, khiến
cô rất xấu hổ.
Hai người liếc mặt đưa tình không coi ai ra gì, rơi vào trong mắt Lục Khánh Huyền, không thể nghỉ ngờ như vô số bàn tay tát vào mặt đến đau nhức. Móng tay dài không biết đã ghim vào lòng bàn tay từ bao giờ, làm rách da thịt, nhưng cô ta lại không thấy đau
Cặp mắt ai oán kia gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của Hạ Nhược Vũ, hận không thể chọc thủng gương mặt của cô.
Cô ta đã lâu không gặp Du Hải, hôm nay tình cờ đi cùng Mạc Du Uyên tới, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này lại khiến cô ta vừa đau lòng vừa muốn ăn
tươi nuốt sống Hạ Nhược Vũ.
Nhưng vì giữ hình tượng của mình, cô ta đành phải kìm lại.
“Du Uyên, chúng ta đi ra ngoài trước đã.”
Mắt Hạ Nhược Vũ lóe lên, lấy lùi làm tiến, Lục Khánh Huyền đúng là cao tay.
Quả nhiên, Mạc Du Uyên ngoan ngoãn nói: ‘Chị Khánh Huyền, sao phải đi, cô ta mới là kẻ không biết xấu hổ, gia giáo nhà họ Hạ cũng chỉ thế mà thôi, dám ở trong bệnh viện quyến rũ
người khác, đúng là không có liêm sỉ” Cô có thể chịu được người khác
chửi rửa, nhưng không nhịn được việc người khác mắng đến ba mẹ mình, dù là em gái của Mạc Du Hải cũng không được.
Nhưng có người còn phải ứng nhanh hơn cô: “Mạc Du Uyên, anh cảnh cáo em lần cuối, nếu còn không biết giữ mồm giữ miệng, ăn nói lấc cấc như vậy nữa, thì em ra nước ngoài học đào †ạo chuyên sâu đi, chờ học được cách
nói chuyện thì hãy về.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Hạ Nhược Vũ, cô biết Mạc Du Hải yêu thương cô em gái này đến nhường nào, chẳng qua là bởi vì tính cách của anh rất ít khi biểu lộ ra thôi,
nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu như vậy.
Huống chỉ là Mạc Du Uyên, lúc này nước mắt cũng muốn chảy ra: “Anh, anh vì người phụ nữ này mà bắt em ra nước ngoài, trong mắt anh có còn cô em gái này không. Mẹ nhất định sẽ không để cho hai người bên nhau.”
“Em cảm thấy anh sẽ quan tâm à?”
Mạc Du Hải lạnh lùng nói.
Mạc Du Uyên nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, không dám nói lại, sợ rằng anh thật sự sẽ đuổi cô đi, nếu anh thực sự đã quyết định thì ngay cả ông nội cũng không ngăn được.
Trong trái tim cô giờ đều là hình bóng Hàn Công Danh, sao bằng lòng đi nước ngoài được.
“Du Hải, Du Uyển vẫn còn trẻ con…” Lục Khánh Huyền lập tức kéo Mạc Du Uyên ra sau, nhẹ nhàng an ủi: “Du Uyên đừng tức giận, anh của em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi”
“Chị Khánh Huyền. Người khác không nói thì thôi, vừa nhắc tới, cảm giác tủi thân kia liền ào ra, không sao nén lại được, Mạc Du Uyên lập tức nhào vào lòng Lục Khánh Huyền, nhỏ giọng nức nở.
Lục Khánh Huyền ra vẻ chị lớn nhẹ
nhàng an ủi.
Nhìn cảnh này, Hạ Nhược Vũ lại thấy buồn cười, đây là coi mình mới là
kẻ ác à?
Cô vốn không muốn vạch mặt với Lục Khánh Huyền, có điều sau mấy lần “phát bệnh” trước, cô đã không muốn giữ mặt mũi cho người này nữa rồi.
Bởi vì có vài người nể mặt rồi sẽ muốn sĩ diện, có vài người lại không cần, nếu kết quả giống nhau, sao cô phải giữ mặt mũi cho loại người này.
“Mạc Du Hải, em qua đố trước”
Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi trượt xuống đất, ngón chân chạm đất, mắt cá chân lập tức đau đến
nhướng mày, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, cùng lắm thì cắn răng đi ra
ngoài, tay vịn tường.
Ít nhất thì không thể mất mặt và khí thế trước Lục Khánh Huyền.
Mạc Du Uyên nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tức giận, như muốn lập tức thiêu chết cô. Nhưng cô ta cũng phải nghe lời ông nội, cho Hạ Nhược Vũ một cơ hội biểu hiện, người phụ nữ này quả nhiên tâm địa độc ác, tuyệt đối không thể để cho cô và nhà họ Mạc nửa bước.
Nếu là người phụ nữ bình thường, thấy cô em chồng tương lai khóc, kiểu gì cũng sẽ nói vài câu hữu ích, nhưng cô lại không nói lời nào, còn hại cô ta
bị anh trai mắng.
Mạc Du Hải không quan tâm những người khác còn ở đây, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo của cô nhấc lên, Hạ Nhược Vũ cứ như một con búp bê vải bị người ta xách, ngồi trên giường,
xụ mặt.
“Anh làm gì vậy!” Động tác cũng mập mờ quá rồi.
Mặt Lục Khánh Huyền lập tức tái mét, cho dù họ ở bên nhau trước đây, Du Hải chưa bao giờ dùng hành động thân mật như vậy với cô ta, nhưng anh lại rất tự nhiên làm thế với Hạ Nhược Vũ, như thể hai người đã biểu diễn qua
vô số lần.
Sự thân mật và ăn ý đó chưa từng xuất hiện trong đoạn tình cảm của cô
†a và Du Hải.
Cô ta thừa nhận lúc này bản thân có chút hâm mộ Hạ Nhược Vũ, nhưng hận nhiều hơn, hận không thể giết chết
cô.
Người đàn ông trong mộng của cô ta, đoạn tình cảm trân quý cả đời, động lực cho cô ta kiên trì, nhưng lại bị Hạ
Nhược Vũ đáng chết chặn ngang. Bảo cô làm sao mà buông tay!
Hạ Nhược Vũ đương nhiên thấy được sự hận thù và ghen ghét lóe lên
trong mắt của Lục Khánh Huyền, nhưng cô cũng không có cách nào, dù
Sao sức cô cũng yếu.
Được rồi, thực ra trong lòng cô cũng thấy thoải mái.
Mạc Du Hải băng bó chân của cô xong, cô nhìn mua bàn chân dày cộc của mình thì ánh mắt có vẻ nghỉ ngờ: “Mạc Du Hải, anh xác định mình không phải lang băm đấy à?”
Đừng nói là xuống đất, ngay cả giày cũng không đi nổi.
Mạc Duy Hải muốn chính là kết quả này, gương mặt ra vẻ đương nhiên: “Hoặc em muốn bó thạch cao.”
Cô chỉ bị sưng mắt cá chân, không bị trật khớp, không phải gấy xương, gì mà bó thạch cao? Nhưng cô không dám nói gì, bởi vì người ta là bác sĩ có tiếng trong bệnh viện, chỉ cần nói một câu, đừng nói là bó thạch cao, bó cô thành cái xác ướp cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Cho nên cô lựa chọn nhẫn nhịn.
Không đi giày thì thôi, với độ dày trong băng bó của anh cũng chẳng khác nào đi giày rồi.
Mạc Du Uyên còn muốn nói vài câu, đã bị Lục Khánh Huyền kéo lại,
dùng ánh mắt nhắc nhở cô ta không nên xúc động. Mạc Du Uyên cũng biết
bây giờ Hạ Nhược Vũ được sủng, nếu cô còn nó, thì người bị mắng vẫn là
chính mình.
Nhưng mà cô ta không nói cái này thì có thể nói cái khác: “Chị Khánh Huyền, có phải chị tới kiểm tra vết thương không, đi thôi, đừng đứng đây làm chướng mắt người ta”
Cô ta nghe nói chị Khánh Huyền vì anh trai mà chịu tổn thương.
Lục Khánh Huyền cũng hiểu dụng ý của cô ta, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông cách đó không xa, trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa thì có hơi thất vọng.
“Được, vậy Du Hải, bọn em đi trước đây:
“Ừm” Trả lời cô ta chỉ có giọng điệu thờ ơ của anh.