“Cậu Hải sau khi nấu canh xong đã đi ra ngoài rồi ạ, nhưng cậu ấy nói buối tối sẽ quay trở về ăn cơm" Người giúp việc cẩn thận nhận lấy bát canh đã trống rỗng mà Hạ Nhược Vũ đưa tới, sau đó nhanh chóng đổ đầy canh gà, vẻ mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Ha Nhược Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, xác định một chút thời gian Mạc Du Hải trở về, suy nghĩ một hồi, xong lại uống một bát canh gà, rồi dưới sự giúp đỡ của người giúp việc xuống giường.
“Cô Nhược Vũ, cô muốn ra ngoài sao ạ? Nhưng cậu Hải đã phân phó." Người giúp việc vốn cho rằng Hạ Nhược Vũ muốn đi vệ sinh, không hề nghĩ Hạ Nhược Vũ lại đi thẳng tắp ra ngoài cửa, người giúp việc có chút hoảng hốt, luống cuống.
Hạ Nhược Vũ vỗ vỗ bả vai của người giúp việc, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu: “Cô không cần căng thẳng như vậy đâu, tôi không có ý định muốn trốn đi, tôi chỉ muốn đi xuống phòng bếp một chút.”
"Nhà bếp?" Người giúp việc nhìn thoáng qua sắc mặt của Hạ Nhược Vũ, trong lúc có chút bối rối không rõ ý nghĩ của cô, nhưng vẫn dìu lấy cô đi về phía hưởng phòng bếp.
“Cô Nhược Vũ, cô muốn đi nơi nào vậy? cậu Hải đã phân phó cô tốt hơn vẫn nên ở trên giường nghỉ ngơi" Hai người vừa đi tới góc rẽ, liền đúng lúc đụng phải quản gia đang đi lên.
Bước chân của Hạ Nhược Vũ có chút dừng lại, trên mặt cô lộ ra chút không hài lòng: “Tôi muốn đi dạo xuống phòng bếp không được hay sao?"
Quản gia nhìn được biểu tình không hài lòng trên mặt Hạ Nhược Vũ, màu chóng nhường ra một con đường, phải biết người trước mặt chính là người ở đầu quả tim của Mạc Du Hải, không ai dám hạn chế hoạt động tự do của cô ấy.
“Đương nhiên là có thể ý của tôi là để cho người đem đến đây một chiếc xe lăn, điều này có lợi hơn cho hoạt động của cô, đúng không?" Nụ cười trên mặt của quản gia càng trở nên sâu hơn mấy phần, nói xong liền cầm ngay thân máy lên nhắn tin.
Hạ Nhược Vũ trực tiếp vẫy vẫy tay từ chối lời đề nghị của quản gia: “Tập luyện thể dục thích hợp vẫn có thể, chủ cứ yên tâm, tôi sẽ chủ ý”.
Cuối cùng sau khi thuyết phục được quản gia, lúc này Hạ Nhược Vũ mới thuận lợi đi vào phòng bếp, nhìn qua một chút tất cả các nguyên liệu nấu ăn, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho tốt.
“Quản gia, Mạc Du Hải có yêu thích món ăn nào nhất không?” Hạ Nhược Vũ nghĩ nghĩ chợt phát hiện ra kỳ thật cô cũng không hiểu rõ Mạc Du Hải cho lắm, cho nên đảo ánh mắt chuyến sự chú ý lên người quản gia đứng phía sau.
Nói chuyện đến sự yêu thích của Mạc Du Hải, mắt quản gia lập tức trở nên phát sáng: “Cậu Hải là người không kén ăn, và nhu cầu của cậu ấy đối với bất kì loại thức ăn nào cũng như nhau, nhưng cậu ấy thích hải sản hơn một chút.”
Sau khi nghe thấy quản gia nói vậy, Hạ Nhược Vũ liền không khỏi liên tưởng đến lần Mạc Du Hải mời cô cùng Kiều Duy Nam ăn cơm, đó không phải là cửa hàng hải sản mới mở bên cạnh bệnh viện sao? Lúc ấy cô còn tưởng trùng hợp, không ngờ rằng vô tình, Mạc Du Hải đã chia sẻ đồ ăn yêu thích nhất với cô.
Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, trong lòng liền có tính toán, nhìn mấy người đồng sau ngượng ngùng nói: "Mọi người có thể đi ra rồi, tôi thích một mình nấu cơm hơn."
Một vài người đứng ở trong phòng bếp đối với hành động dỡ gan giết lừa của Hạ Nhược Vũ đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì khác, nhưng trên mặt mỗi người đều hiện lên đầy đau khổ, nếu như cô Nhược Vũ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, xem chừng mọi người ở đây đều không yên ổn.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua mọi người đứng tại chỗ không chịu rời đi, lúc này mới nghĩ đến sự lo lắng của những người này: “ Cái này, nếu có vấn đề gì tôi liên trực tiếp gọi mọi người, được không?"
Quản gia biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô Nhược Vũ liền nhanh chóng tháo máy nhắn tin trên người xuống, đặt vào tay Hạ Nhược Vũ:"Vậy cô Nhược Vũ nhất định phải chú ý an toàn, có bất cứ chuyện gì xảy ra hãy gọi cho chúng tôi”.
Hạ Nhược Vũ nhìn mọi người căng thẳng như vậy, không khỏi muốn cười, cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, không phải chỉ bị thương một chút thôi sao, như vậy làm mọi người lo lắng lắm sao?
Hạ Nhược Vũ lưu loát cắt gọn tất cả nguyên liệu cần cho nấu ăn, cô liền bắt đầu làm đồ ăn, tuy nhiên bởi vì vẫn còn bị thương đã trở ngại đến tiến độ của cô, nhưng rất may mọi thứ đều thuận lợi.
Một chiếc xe thể thao mới dừng trước biệt thự, Mạc Du Hải trở về dưới ánh trăng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm dự thừa nào.
“Các người đang làm gì?” Mạc Du Hải nhìn phòng khách có chút vắng vẻ, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức liền đi đến gian phòng của Hạ Nhược Vũ, vừa lúc đi đến cửa phòng bếp, liền thấy được một đoàn người đứng trước của.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói sau lưng, tất cả đám người đều sợ hãi kinh hoàng, cũng may quản gia vẫn còn chút bình tĩnh, ông ấy hơi cúi thấp người xuống, ánh mắt ngay sau khi nhìn thấy Mạc Du Hải không khỏi dừng lại một chút.
Đúng lúc này cửa phòng bếp mở ra, Hạ Nhược Vũ đầu nhễ nhại mồ hôi đang cúi đầu cởi bỏ tạp dề, trong miệng còn lẩm bẩm: "Quản gia, một lúc nữa Mạc Du Hải quay trở về, ông tuyệt đối đừng nói cho anh ấy biết tôi làm đồ ăn
nha.”
Không nghe thấy được giọng nói trả lời, ánh mắt Hạ Nhược Vũ không khỏi hướng về phía trước nhìn lên trên một chút, cô liền thấy một đôi giày cao gót, nhìn lên trên là cặp đùi mảnh mai thon dài xuất hiện trong tầm mắt.
Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng đã thu hút sự chú ý của Hạ Nhược Vũ, cô nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo lại chuyển ánh mắt lên Mạc Du Hải đang đứng bên cạnh.
Còn chưa kịp hỏi gì cả, thì cơ thể Hạ Nhược Vũ chợt nhẹ bẫng, trong nháy mất cả cơ thể cô rơi vào một cái ôm ấm áp, tầm mắt cũng thay đổi phương hướng hợp lí.
"Em không biết là mình đang bị thương hay sao?” Mạc Du Hải nhìn vết máu nhàn nhạt trên cánh tay đang đeo băng gạc của Hạ Nhược Vũ, khí tức của anh. trong nháy mắt trở nên lạnh mấy phần, ngay cả giọng nói cũng trở nên cực kì lạnh lùng.
Hạ Nhược Vũ cắn chặt môi, không hề nói lời nào, mặc kệ Mạc Du Hải ôm cô đưa trở về gian phòng, đắp chăn bông xong, cô liền trực tiếp nhắm mắt lại, không thèm nhìn người đàn ông.
"Bỏ tay ra ngoài" Giọng nói của Mạc Du Hải có chút ngột ngạt, anh cầm theo hộp đựng thuốc, nhưng động tác vén chăn lên vẫn ôn nhu như cũ.
Hạ Nhược Vũ đem tay thẳng tắp đưa ra ngoài, mắt cô không khỏi ngẩng lên một chút, trong lòng đang suy nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi cô chưa từng gặp bao giờ, nhưng không biết vì cái gì mà có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Mạc Du Hải sau khi thay thuốc xong nhìn vết thương trên tay của Hạ Nhược Vũ không nặng thêm, thần sắc trên mặt có chút hòa hoãn, nhẹ nhàng ấn xuống cái bàn phím: “Quản gia, mang đồ ăn lên đi.”
- Không đến mấy phút, toàn bộ thức ăn mà Hạ Nhược Vũ mày mò trong bếp bấy lâu, đều được xe đẩy vào gian phòng, Mạc Du Hải nhìn từng đĩa món ăn, tâm tình có vẻ rất phức tạp.
"Tại sao em lại nghĩ đến việc nấu ăn? Về sau nếu vết thương của em lành hắn, em muốn làm cái gì cũng được.”
Sau khi cắn một miếng tôm, con mắt của Mạc Du Hải không khỏi nheo lại một chút. Ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hạ Nhược Vũ đang rầu rĩ ngồi ở trên giường: “Đây không phải hương vị mà chúng ta đã ăn ở nhà hàng hôm trước đó sao?"
Hạ Nhược Vũ gật gật cái đầu, thản nhiên bóc vỏ tôm hùm: “Làm sao vậy, ăn không ngon sao?"
Anh thật sự không ngờ tới Hạ Nhược Vũ lại có tài năng thiên bẩm như vậy, chỉ cần nếm qua đồ ăn một lần liền có thể sao chép hoàn toàn lại hương vị, Mạc Du Hải đưa con tôm hùm đã lột vỏ vào bát của cô.
Nhìn thấy người đàn ông đang giật lấy con tôm hùm chưa bóc vỏ từ trong tay cô, Hạ Nhược Vũ bĩu môi một chút, nhưng cũng bắt đầu ăn tôm ngon lành, nói thế nào thì cô cũng bỏ rất nhiều công sức mới có thể làm được.
"Cậu chủ Hải, tôi có chuyện muốn tìm anh, tôi có thể vào được không?" Một giọng người phụ nữ dễ nghe vang lên cùng với tiếng gõ cửa.