lóe lên, vẫn chưa mở miệng mà đang
cân nhắc suy tính thật hư, cũng không
nằm trong phạm vi lo lắng của ông ta,
nhưng nếu chuyện là con gái mà đúng
thì ông ta thật sự có người kế nghiệp
rồi.
Chỉ cân nhắc một lúc thôi, nhưng
đối với Lục Khánh Huyền đang chờ đợi
thì như dài cả thế kỷ, cô ta bắt đầu có
chút hối hận mình đã hấp tấp nói ra,
nếu phá vỡ hình tượng mà cô ta vất vả
xây dựng trước mặt Lục Hằng, tổn thất
càng lớn hơn.
Mà ngay khi cô ta do dự, Lục Hằng
giọng điệu tùy ý cười nói: “Chuyện này
cứ giao cho ta là được!”
“Hả?” Lục Khánh Huyền hơi khó
hiểu nhìn ông ta.
Lục Hằng không thèm để ý nói:
“Chuyện này con đừng động vào, ta
giúp con giải quyết tốt”
“Vậy thì con làm phiền ba rồi!” Lục
Khánh Huyền cũng không định nói rõ
thêm, càng không hỏi nhiều, chỉ nói
cảm ơn rồi rời đi.
Cô ta vẫn không yên tâm, chỉ có
thể đợi đến mai.
Hàn Công Danh gần đây vẫn bị
Mạc Du Uyên quấn lấy, nếu theo tính
cách của anh ta lúc trước,chỉ cần là
người đẹp thì anh ta đều tiếp nhận,
nhưng từ khi chuyện của Lâm Minh
Thư xảy ra, anh ta càng nhận thức
thêm về phụ nữ.
Thiên kim tiểu thư giàu có điêu
ngoa như Mạc Du Uyên mà nói là dạng
anh ta không ưa nhất.
Thật vất vả mới thoát khỏi cái kẹo
da bò dính người, nghĩ đến đã lâu
không đến thăm Hạ Nhược Vũ, trực
tiếp đến bệnh viện thì mới biết người ta
đã xuất viện sáng nay rồi.
Trong lòng mất mát không nói nên
lời, cũng xem như may mắn, không biết
là mất mát vì không gặp được hay may
mắn vì không cần đối mặt với đôi mắt
trong veo của Hạ Nhược Vũ.
Rời đi lại ngoài ý muốn đụng phải
một người trước cửa bệnh viện.
“Mạc Du Hải..” Nhìn thấy Mạc Du
Hải, mắt Hàn Công Danh lóe lên một
tia phức tạp.
Ánh mắt Mạc Du Hải lạnh lùng liếc
qua một cái, sau đó sải đôi chân dài
bước qua anh ta, giống như Hàn Công
Danh chẳng qua là một kẻ tầm thường.
Thực tế thì Hàn Công Danh đúng là
không thể uy hiếp anh, nhưng lại tự tìm
đường chết đi đến.
“Đợi đã, Mạc Du Hải, tôi có lời
muốn nói với anh” Hàn Công Danh
nhìn bóng lưng của Mạc Du Hải, lại
bước tiếp về phía trước.
Anh ta không thể không chạy thêm
vài bước, chặn đường Mạc Du Hải:
“Chúng ta nói chuyện đi, xem như là vì
Nhược Vũ”
“Nhược Vũ, à” Ánh mắt Mạc Du
Hải loé lên tia giễu cợt.
Hàn Công Danh siết chặt hai tay
vào bên hông, nhưng nhớ đến điều gì
đó lại lập tức buông lỏng ra: “Tôi biết,
tôi không đủ tư cách đi tìm Nhược Vũ,
tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình
anh thôi.”
“Nói!” Đối với người bên cạnh của
Nhược Vũ, Mạc Du Hải trước nay đều
tích chữ như vàng.
Hàn Công Danh nhìn thoáng qua
những người ra vào bệnh viện, lòng bàn
tay căng thẳng, thấp giọng nói: “Chi
bằng chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau”
Mạc Du Hải nhìn anh ta không nói
gì, bỏ đi về phía trước.
Hàn Công Danh biết anh đã đồng ý
yêu cầu của mình, liền nhấc chân đi
theo.
Không ai thấy một bóng người
đang núp trong góc, chính là Mạc Du
Uyên hùng hổ xông đến bệnh viện tìm
Hạ Nhược Vũ tính sổ, thấy Hàn Công
Danh lại xuất hiện ở đây, liền nghĩ đến
lời Lục Khánh Huyền nói, cô ta lập tức
hiểu được mục đích của Hàn Công
Danh.
Cơn tức giận đột nhiên bùng nổ, lại
thấy bóng dáng anh trai cô ta ở bên
cạnh Hàn Công Danh, trong lòng chán
ghét Hạ Nhược Vũ lên cực điểm.
Tuy không nghe được hai người kia
đang nói gì, nhưng có thể khẳng định
là vì ả con điếm đê tiện kia.
Thấy hai người họ nói vài câu, cùng
nhau rời đỉ.
Vì để biết rõ nguyên do, Mạc Du
Uyên cũng lắng lặng đi theo sau.
Sân thượng đúng là nơi tốt nhất để
nói chuyện, trong sân trống trải chỉ có
hai người họ.
Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi
qua nhưng không xua nổi cái nóng.
Nhìn người đàn ông thờ ơ trước
mặt, trong lòng Hàn Công Danh cảm
thấy không giống, nếu chiếu theo trình
tự bình thường thì Nhược Vũ vốn phải
là vợ của anh ta, nhưng do nhầm lẫn
mà thành vợ của người đối diện.
Dù không cam lòng nhưng vẫn đè
nén, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng anh có
thể chăm sóc Nhược Vũ, đừng để cô
ấy tủi thân”
“Yên tâm, tôi không để cô ấy bị
cắm sừng đâu”
Ngữ điệu của Mạc Du Hải khiến
Hàn Công Danh thay đổi sắc mặt, lại
không thể phản bác, nghẹn lại, thấp
giọng xuống nói: “Cô ấy là người vô tư
đơn thuần, bề ngoài lãnh đạm nhưng
lại vô cùng mẫn cảm”
“Nếu không như thế thì sao cô ấy
phát hiện ra bị anh cắm sừng chứ?”
Sao lúc trước lừa dối cô ấy lại
không nghĩ đến, bây giờ trước mặt anh
tự đóng vai bạn trai cũ trình diễn tiết
mục tình cảm cay đắng?
Cho anh ta đẹp mặt.
Hàn Công Danh nói một câu thì
nghẹn một câu, còn muốn nói thêm
nữa nhưng không nói nên lời: “Nếu anh
đối xử không tốt với Nhược Vũ, tôi nhất
định sẽ làm lại từ đầu bảo vệ cô ấy”
“Yên tâm đi, anh không có cơ hội
đó đâu.”
Khóe miệng Mạc Du Hải hiện lên ý
cười nhưng mắt lại lạnh băng, anh hạ
mình nghe những lời vô nghĩa này,
hoàn toàn vì nể mặt Hạ Nhược Vũ.
Nếu không thì ngay cả nhìn mặt
cũng không muốn.
Kết quả chỉ nghe được những lời
vô nghĩa cùng ám chỉ chua chát.
Hàn Công Danh nói cũng nói xong,
không còn lý do ngăn cản Mạc Du Hải
rời đi, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo
bóng lưng anh, mắt lộ vẻ hiểu rõ, tuy
rằng ngoài miệng nói sẽ buông tay,
nhưng trong lòng vẫn có một giọng nói,
đang kêu gào không cam tâm từ bỏ,
bởi vì anh ta đã thay đổi, chính là thật
sự thay đổi.
Anh ta nên có thêm một cơ hội mới
phải.
Mạc Du Uyên tránh ở chỗ khuất
nhìn thấy bóng dáng Mạc Du Hải liền
vội núp sau cửa, nín thở đợi anh rời đi,
không biết có phải ảo giác không, lúc
anh đi ngang qua cô tựa như dừng lại
một giây.
Thời điểm tim cô ta đang đập
nhanh bị ngưng lại, thì anh trai cô đã đi
càng lúc càng xa.
Mạc Du Uyên ôm trái tim kinh
hoàng đang dần bình ổn, thở ra một
hơi, anh cô thật quá đáng sợ, thảo nào
mấy người lớn trong công ty đều chịu
phục, ngay cả em gái như cô ta cũng
không thể chống đỡ tính tình của anh.
Ở đẳng xa, cô chỉ nghe loáng
thoáng, đều là những lời Hàn Công
Danh nhớ mãi không quên con con
điếm đê tiện kia, lửa giận bốc lên, còn
có chút ghen tị.
Nếu Hàn Công Danh đối với cô ta
chỉ bằng một phần trăm so với Hạ
Nhược Vũ thì cô cũng vui mừng thật lâu.
Chỉ là anh ta tình nguyện đối xử tốt
với ả kia cũng không thấy được sự tốt
đẹp của cô ta.
Đường đường là cô chủ nhà họ
Mạc có điểm nào thua kém người phụ
nữ của một công ty nhỏ, Mạc Du Uyên
càng nghĩ càng không phục, bất chấp
chính mình đang trong tâm thái của kẻ
nghe lén, trực tiếp bước ra hô to: “Hàn
Công Danh, không phải anh đi khu
Trường Chinh hả? Sao anh lại ở đây?”
“Mạc Du Uyên..”” Hàn Công Danh
còn đắm chìm trong sự hối hận, đột
nhiên nghe thấy giọng của Mạc Du
Uyên không kịp phản ứng.
Mạc Du Uyên cũng mặc kệ anh ta,
bước qua vài bước: “Em hỏi anh, công
việc ở Trường Chinh cũng có thể giải
quyết ở bệnh viện sao?”