Nhìn Hạ Nhược Vũ trợn mắt há mồm, cô cũng đâu đả kích thiếu niên kia mạnh mẽ lắm đâu, vì sao trước mặt Mạc Du Hải cậu lại ngoan ngoãn như cừu non chờ làm thịt thế? Dường như cô đã quên chỉ vài giây trước thôi mình cũng chẳng khác gì cậu nhóc kia.
“À ừm… Em nhớ ra còn chút chuyện chưa làm xong, gặp anh sau nha.”
Nói xong Hạ Nhược Vũ xoay người chuẩn chạy trốn giống hai người kia, chỉ có tên ngốc mới ở lại chịu chết thôi.
“Đứng lại.
Giọng Mạc Du Hải nhẹ nhàng truyền đến, tựa như một sợi dây xích trói chặt lấy cô không thể nhúc nhích. Thật sự cô rất muốn bỏ chạy, nhưng thân thể cô lại không nghe lời mà dừng lại, trơ mắt nhìn thang máy đóng lại ngay trước mặt. Cô muốn khóc quá đi!
Dường như còn bắt gặp cả ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của tên nhóc Dương Hạc Minh kia nữa.
Cô chỉ muốn xông ra đánh cho cậu vài cái thôi.
Sự thật là chỉ có mỗi mình cô bị giữ lại.
‘Lại đây. Giọng nói người đàn ông trâm thấp bình thường vô cùng dễ nghe, nhưng hiện tại vang lên thì lại giống như đòi nợ vậy.
Cô có thể giả bộ hồ đô không nghe thấy không?
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Mạc Du Hải dường như đã đoán trước, thanh âm đòi nợ lạnh lùng kia vang lên: “Em có thể thử xem, nếu em chịu được hậu quả”
Tên khốn, tại sao có thể uy hiếp người khác trắng trợn như vậy chứ!
Hạ Nhược Vũ thật sự rất muốn ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng mà cô không có can đảm để nhận hậu quả sau đó. Hơn nữa người đàn ông tên Mạc Du Hải này hay thích ghi thù, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô, nhớ lại những hình ảnh xấu hổ không trong sáng kia, mặt cô bất giác lại đỏ bừng.
Thâm mắng bản thân không có liêm sỉ, cô trước đây đầu đội trời chân đạp đất, ai cũng không ngán, vậy mà từ lúc gặp Mạc Du Hải đến giờ, không lúng túng thì cũng bị chèn ép. Thật bi ai
mà!
Nhưng cô đã quên, tại thành phố Đà Nẵng này, không phải do cô sợ Mạc Du Hải rôi sinh ra ảo giác, mà thật sự có rất ít người dám chậm trễ làm gì điều gì đó sau ba giây mỗi khi anh yêu cầu.
Cho dù là có, thì phần mộ của những người đó cũng đã bị cây cỏ cũng mọc cao mấy mét um tùm che khuất rồi.
Chỉ có thể không tình nguyện xoay người: “Làm gì thế? Em còn có việc mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn ai oán.
“Lại đây” Biểu cảm trên mặt Mạc Du Hải một chút cũng chưa đổi, đôi
môi mỏng lạnh lùng nói ra hai chữ.
Cô giống như con rối bị người ta điều khiển, ngoan ngoãn thong thả đi đến trước mặt anh, dù cô không muốn chút nào.
Nhìn khuôn mặt tức giận của người phụ nữ, ánh mắt anh bỗng nhiên dịu dàng hẳn đi, chỉ là giống như pháo hoa chợt nổ chợt tắt trên bầu trời, khi cô nhìn qua, chỉ còn lại đôi mắt đen nhánh thâm sâu không thấy đáy.
“Đã ăn gì chưa?”
“Eh?” Là suy nghĩ cô quá chậm hay
sóng não anh vận hành với tốc độ ánh sáng vậy? Cô còn nghĩ anh sẽ hỏi những vấn đề “tế nhị” một chút chứ. Ai dè lại hỏi cô đã dùng bữa chưa, nhưng vi diệu là cô cũng thật thà đáp lại: “Chưa đâu.”
“Ừ, vậy đi thôi” Mạc Du Hải ôm lấy thân hình nhỏ bé yếu ớt của cô, đi ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ có chút ngơ ngác nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn
ông, vẫn đẹp trai như vậy nha.
“Không đúng, từ từ đã, Mạc Du Hải anh dừng lại mau.”
Người đàn ông quả nhiên dừng lại
theo lời cô, con ngươi đen u ám nhìn
cô, ra hiệu cô có thể tiếp tục nói.
Đột nhiên bị anh nhìn một cách nghiêm túc như vậy, Hạ Nhươc Vũ có chút không quen: “Chúng ta đi như vậy hả? Hai chúng ta đi như thế nào? Có
cần chờ bọn họ về đã không?”
Sợ những lo lắng bất an trong lòng trở thành sự thật, cô đã chuẩn bị sẵn một đống lý do lý trấu từ chối mà người khác cũng không thể nghĩ ra được. Tựa như một học thuộc lòng bài diễn thuyết, đang chuẩn bị biểu hiện trước mặt thầy giáo một chút, kết quả thầy giáo người ta căn bản lại không
quan tâm vấn đề cỏn con này, trong
lòng cô không khỏi có chút mất mát. “Không phải em đã nói rồi sao?”
Hạ Nhược Vũ không thể nhìn thẳng vào ánh mắt thấu hiểu mọi thứ của
anh, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ngồi trên xe, cô vẫn còn suy nghĩ
vấn đề này.
Với tính cách thường ngày thì Mạc Du Hải không thể dễ dàng chấp nhận một người lạ tiến vào nhà mình được, ý thức về lãnh thổ của anh mạnh mẽ bao nhiêu, cô đã nhận thức được từ sớm
rồi.
Hơn nữa cô đi ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ anh không có chút tò mò nào
sao, một bên lo lắng Mạc Du Hải hỏi nhiều quá cô trả lời không được, một bên lại lo Mạc Du Hải im lặng không
hỏi gì cả.
Cô suy nghĩ vô cùng chuyên chú, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi theo suy nghĩ, miệng trề ra, cằm gân như chạm cổ rồi, rất giống một con ếch nhỏ đáng yêu.
Tất cả biểu cảm trên mặt của cô anh đều nhìn thấy hết, Mạc Du Hải không hỏi là vì anh sẽ cho người điều tra. Về phần Tinh Giang kín mồm không báo cáo lên chắc chắn là do cô nàng tinh quái này uy hiếp, tất nhiên anh sẽ trừng phạt anh ta, tuy nhiên
đúng là có một số việc hiện tại vẫn
chưa thể nói cùng cô.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: “Tới rồi”
Hạ Nhược Vũ còn đang đắm chìm trong đống suy nghĩ mâu thuẫn hỗn loạn của mình. Vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch thật sự khiến người khác rất muốn đưa tay xoa bóp hai má. Nhưng anh cố gắng kìm lại cảm giác muốn
chà đạp cô, hắng giọng: “Xuống xe đi”
Nói xong lạnh lùng mở cửa đi
xuống.
Hạ Nhược Vũ nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, không tình nguyện mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt nhất thời cứng lại. Núi cao bao bọc nước trong, yên tĩnh nhàn nhã, chỉ nhìn qua thôi cũng biết đây chính là một nơi có phong thuỷ tốt.
Nhưng mà…
“Mạc Du Hải, anh mang em đến
nghĩa trang công cộng làm gì?”
Không phải đi ăn sao, đưa cô đến
đây làm gì? Tính cúng cô hả?
Anh sẽ không vì thẹn quá hóa giận mà chuẩn bị giết cô chứ? Hoặc tìm
người đến hãm hại cô sau đó thì bán đi?
Nơi này tuy rằng không bằng nghĩa địa tại đường Bát Bảo, nhưng cũng là nơi có phong thủy không tồi ở thành phố Đà Nẵng. Người mai táng bên trong nếu không có thân thế vinh quang lừng lãy thì cũng là chiến sĩ lập đại công hiển hách.
Có tiền cũng chưa chắc đã mua được một khoảng đất tầm hai mét vuông mà đặt tro cốt của mình vào.
Chuyện này xác định một đạo lý khác, kẻ có tiên khi chết so với người thường thì thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà cô không rõ, vì sao anh
lại dân cô đến đây.
“Gặp mặt một người bạn cũ.” Mạc Du Hải xuống xe, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói một câu, sau đó nhấc chân đi vào.
Bắt gặp trong mắt anh hiện lên một chút buồn rầu, Hạ Nhược Vũ chợt giật mình. Rốt cuộc thì phải là một người như thế nào mới có thể khiến cho người như Mạc Du Hải có biểu cảm
như thế này.
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, cô cũng không nói gì nữa, im lặng từ từ đi theo sau anh.
Cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, chỉ là còn không dám khẳng định.
Một đường im lặng đi song song cùng anh, từng bước giẫm trên lớp đá cẩm thạch cao cấp lạnh lẽo, đi hướng lên phía trên. Ngôi mộ nằm sâu ở trong đó cũng không trang trí gì quá nhiều, không có gì khác biệt so với những ngôi mộ bình thường khác.
Đọc full tại nhé Ngoại trừ những cây
tùng cao lớn xanh ngắt như màu áo của người chiến sĩ được trông thành từng hàng xung
quanh lẳng lặng bảo vệ ở hai bên.
Gió lạnh thổi bay một phiến lá rụng, khẽ xoay tròn trong không khí rồi lại phất phớt bồng bềnh rơi trên mặt đất,
tựa như sự nuối tiếc bi thương vô hạn mà người đã chết để lại cho thế gian.
Bọn họ vẫn đi tiếp, tới chỗ sâu nhất. Bia mộ càng ngày càng ít, không có một ai đến cúng viếng, ngẫu nhiên lác đác vài ngôi mộ có bó hoa đặt bên trên, cùng vài đĩa trái cây, bằng chứng cho việc từng có người đến đây cúng bái, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Càng đi lên cao, con đường càng quanh co khúc khuỷu, Hạ Nhược Vũ còn chưa dùng bữa, thân thể lại không được rèn luyện thường xuyên, đã có chút mệt mỏi, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, không theo kịp bước chân của người nào đó. Tuy vậy cô vẫn cắn răng
đi tiếp, không than lấy một lời.
Ánh mắt Mạc Du Hải lướt qua Hạ Nhược Vũ, nhìn biểu cảm vô cùng mệt mỏi nhưng không muốn thể hiện ra ngoài của cô, trong lòng bỗng dưng mềm nhữn, tay anh vươn ra ôm cô vào lòng, nói: “Nhanh thôi, sắp đến nơi rồi.