cứu em với!”
Lúc này, một thanh niên to con cao một mét tám như anh Cẩu mà lại đau đến gào khóc kêu to, thân mình càng ngày càng hạ thấp xuống, chỉ kém vài mét nữa thôi là trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông có hình xăm nhìn mọi thứ đang diễn ra phía trước. Trong mắt hắn ta, ông già họ Dương kia chỉ là đang kéo dài thời gian, dùng chút sức
lực để phản kháng. Không cần hắn ta ra tay, bất kỳ ai dưới trướng hắn ta cũng có thể đập cho lão già đó một trận tơi bời.
“Các anh em, xông lên cho tao, đánh chết cả lão già mặt dày không
biết xấu hổ này lẫn thằng nhóc con kia:
Những người khác ngây người nhìn hắn ta, khi vừa nghe lệnh, tất cả đều phục hồi tinh thần lại, nhưng ngay trước mặt lão già họ Dương là anh em của bọn chúng đang bị đánh bầm dập sắp tàn phế, trong nháy mắt bọn chúng lại có chút lo lắng.
“Lão già dám ra tay với anh em bọn tao, ông chán sống rồi hả?”
“Tao đánh chết thằng nhóc con
nhát gan nhà mày.”
Vẻ mặt của chú Dương và Hạc Minh đều bình tĩnh. Trên mặt không hề xuất hiện một chút hoảng sợ nào, dường như họ đều chắc chắn những người này không thể đụng chạm tới bọn họ.
Mà thực tế thì đúng là như vậy.
Những người này còn chưa kịp lại gần, Hạ Nhược Vũ đã lớn tiếng ra lệnh cho Tỉnh Giang xử lý đám côn đồ này
sạch sẽ.
Ngoài cửa vang lên những tiếng rên rỉ, kêu la cầu xin tha thứ thảm thiết.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ an tâm khi thấy Tinh Giang ra tay không chút nương tay.
“Chú Dương, chúng ta đi trước đi, nơi này giao cho cậu ta là được rồi”
Chú Dương không nói gì, xoay người nhìn tình huống bên kia một chút rồi rời đi. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia đứng phía sau Hạ Nhược Vũ, chú Dương đã lập tức biết người này cũng có chút võ thuật phòng thân, cũng không lo lắng là cô sẽ bị thương.
“Chú Dương, chú vẫn còn muốn
tiếp tục sao?”
Tuy là Hạ Nhược Vũ hỏi lại, nhưng mà giọng nói lộ vẻ cực kỳ không ủng hộ.
Cũng may là chuyện xảy ra đúng lúc bọn họ đang có mặt ở đây. Nếu như không có ai, cho dù thân thể chú Dương có mạnh đến đâu, thân thủ tốt như thế nào, trong chốc lát cũng sẽ không ngăn được nhiều người như vậy. Cô lại nhìn sang cậu bé nhỏ gầy kia.
Không nghĩ là con của chú Dương lại nhỏ như vậy.
“Tôi chỉ có một điều kiện”
Chú Dương cũng không lòng vòng quanh co, nói thẳng ra mục đích của
mình: “Tôi có thể giúp cô, nhưng điều kiện là cô phải bảo vệ cho con tôi thật tốt, không để nó bị chút tổn thương
nào dù chỉ là nhỏ nhất”
Hạ Nhược Vũ nhìn về phía Hạc Minh, Hạc Minh trừng mắt nhìn cô, mang theo vẻ chống đối lẫn sự đề phòng: “Ba, con không cần cô ta bảo vệ đâu. Con biết lần này con nhất thời nông nổi, con hứa lần sau sẽ không tái
phạm nữa.’
Thật là một cậu nhóc có sự phòng bị cao, y như con nhím vậy. Hạ Nhược Vũ nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được.
Tỉnh Giang đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, cố gắng
kìm nén để không trợn trắng mắt. Cô chắc là đã quên, bản thân mình cũng từng có sự đề phòng như thế, thậm chí
còn cao hơn cả cậu nhóc này.
Năm mươi bước cười một trăm bước.
Nghĩ đến cậu chủ còn đang đợi tin tức của mình, tâm trạng anh ta có chút xúc động…
“Câm miệng. Chú Dương lạnh lùng quát một tiếng.
Cậu nhóc bướng bỉnh không chịu thua, hé miệng rồi lại im lặng, cho thấy rõ dù thế nào cậu cũng tôn trọng ba
mình.
Hạ Nhược Vũ không khỏi liếc mắt nhìn cậu ta, tuy là tính tình hung dữ một chút, nhưng nếu được đào tạo thì tuyệt đối sẽ là một nhân tài kiệt xuất. Với điều kiện là cậu ta không lầm đường lỡ bước.
“Cô Nhược Vũ” Khuôn mặt chú Dương hoàn toàn bình tĩnh lại khi nói chuyện với cô, dường như đang chờ cô trả lời.
Thật sự là Hạ Nhược Vũ không muốn đồng ý một chút nào, chính bản thân cô cũng đang cần người khác bảo vệ cơ mà. Đồng ý đi kèm với trách nhiệm, năng lực có hạn, làm sao vừa bảo vệ mình vừa bảo vệ cậu nhóc này
được?
Cô cười khổ: “Không dám giấu gì chú, chính bản thân tôi còn không thể tự bảo vệ mình cho tốt thì làm sao có thể chăm lo cho con của chú chứ, nếu không tôi tìm đến chú làm gì?”
“Nhưng người chống đỡ cho cậu ta thì có thể” Tâm mắt lợi hại của chú Dương dừng lại vài giây trên người Tinh Giang.
Hạ Nhược Vũ ngạc nhiên: “Vì sao chú lại chắc chắn như vậy?”
Chẳng lẽ Tinh Giang nhìn thật sự giống thuộc hạ của một người có máu
mặt sao?
“Ánh mắt”
Một người bình thường sẽ không có cái nhìn lạnh lẽo như vậy. Thời điểm đi cùng Hạ Nhược Vũ, anh ta sẽ luôn duy trì khoảng cách nhất định, không quá xa cũng không quá gần. Lúc nào cũng trong tình trạng đề phòng, chú ý quan sát xung quanh, điều này khiến cho anh ta dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ có thể phản ứng kịp thời
để bảo vệ cô.
Có thể đào tạo được một người có khả năng nhạy bén như vậy, năng lực chắc chắn không bình thường.
Tỉnh Giang nghe chú Dương nói xong cũng không có phản ứng gì, tựa
như lời ông ta nói không liên quan gì
đến anh ta cả.
Hạ Nhược Vũ học chú Dương, nhíu mi nhìn Tinh Giang từ đầu xuống chân, chẳng thấy điểm nào kỳ quái, không phải chỉ là mặt đơ thôi sao?
“Chú thật sự muốn cậu ta bảo vệ con mình hả?”
Nếu cô thương lượng việc này với Mạc Du Hải, thì việc này cũng khó mà thành. Lỡ như anh cho người đi điều tra thì mọi kế hoạch sẽ đổ sông đổ
biển hết.
“Không nhất thiết, chỉ bảo vệ một thời gian ngắn thôi.” Chú Dương thu lại
ánh mắt, người đó chắc chắn sẽ bảo vệ chu đáo cho Hạ Nhược Vũ, cho nên
con ông ta sẽ càng an toàn.
Chú Dương trả lời khiến Tinh Giang có chút kinh ngạc. Ánh mắt người này thật sự sắc bén, cậu Hai thật sự để ý Hạ Nhược Vũ còn nhiều hơn cả anh ta. Đứa nhóc kia nếu ở cạnh Hạ Nhược Vũ, thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa.
Hạ Nhược Vũ cũng nghe ra ý trên mặt chữ, cô ngần ngừ hỏi: ‘Chú Dương, chú không đi cùng chúng tôi sao?”
“Ba, nếu ba không đi, con cũng không muốn đi” Hạc Minh vừa nghe Hạ Nhược Vũ nói xong, nóng nảy nói.
“Hạc Minh, ba không sao đâu, ba
sẽ đi tìm con”
Mắt chú Dương hơi đỏ lên, cầm lấy tay của Hạc Minh, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng: “Ba sẽ ổn thôi, con à. Xong việc ba sẽ quay lại đón con.”
Đọc full tại nhé Hạc Minh vẫn cố chấp
không buông, muốn mở miệng thì lại bị ánh mắt của chú Dương làm cho không nói
lên lời.
“Việc này cứ quyết định như vậy đi” Một câu, trực tiếp xác định mọi
chuyện.
Nhưng Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy
kỳ quái: ‘Không, không, chú Dương, chú trả lời vấn đề của tôi trước đã. Vì sao chú không đi cùng, một mình chú ở chỗ này làm gì?”
Chỉ cần bọn họ rời khỏi, đám côn đồ kia không tìm ông ta tính sổ mới là lạ.
“Tôi có chút chuyện cần phải làm.” Cảm xúc trên khuôn mặt chú Dương không ngừng thay đổi.
Hạ Nhược Vũ thật sự không hiểu nổi ông ta. Có chuyện gì so với việc con mình được an toàn còn quan trọng hơn ư? Hơn nữa lại còn đi khi đang bị thương nữa.
Đọc full tại nhé Tựa hồ biết cô đang
nghĩ gì, chú Dương chủ động nói: “Chuyện này có liên quan đến cô”
Không đợi cô mở miệng, ông ta tiếp tục nói: “Chuyện này chỉ một mình tôi đi thôi, những người khác không thể nhúng tay.”
Người ta đã nói như vậy, cô làm sao nói được gì nữa. Chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, nhưng tôi hy vọng
có chuyện gì chú có thể đến tìm tôi.”
Cô nhìn cậu nhóc gầy gò mím môi không nói gì ở bên cạnh, khẽ thở dài: “Đừng quên, còn có người chờ chú trở
vê”
Chú Dương nhìn cậu nhóc thật lâu
rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhưng mà khi hai người ngồi chung một xe, Hạ Nhược Vũ nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt cậu ta hung hăng như muốn đánh người, bỗng nhiên lại có chút hối hận. Lúc nãy cô đã quyết định nhanh chóng đến mức hơi qua loa rồi.
Tình cảnh hiện tại giống như cô đang nuôi ong tai áo, y như thể loại đem kẻ thù đến bên cạnh vậy, hơn nữa
còn lo ăn chăm uống cho cậu ta.
Vì để sau này có thể gặp người khác cũng có thể ngẩng cao đầu không sợ hãi, lần này cô cần phải ra oai lấy uy một chút. Hạ Nhược Vũ hắng giọng, chuẩn bị mở miệng phá vỡ bầu
không khí xấu hổ này.
Ai dè Dương Hạc Minh mở lời trước, phẫn hận nói: “Cô nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô sao? Đều tại cô, nếu không phải do cô, ba tôi cũng sẽ không đá tôi ra ngoài.”
Tuyệt… Cô vốn dĩ đang muốn bắt chuyện mà. Ấy vậy mà tên nhóc này lại đã ghi thù cô trước rồi. Ok, không nhất thiết phải nhiều chuyện nữa.