Mạc Du Hải vài lần, vẫn là mở miệng: “Cậu
Mạc, cậu biết chuyện gì xảy ra không?”
Nhìn thấy máu vẫn còn đọng trên tay
Mạc Du Hải, lông mày ông lập tức nhíu lại,
nhìn tiếp vết máu trên đường, làm ba, tim
của ông cũng như treo lên.
Nếu là người ngoài, Mạc Du Hải sẽ chỉ
nói với người ta một chữ cút, nhưng đối
diện là ba mẹ của Hạ Nhược Vũ.
Anh kiên nhẫn kể lại mọi chuyện cho
bọn họ nghe.
“Khốn nạn, cái tên Hàn Công Danh
súc sinh kia! Uổng công lúc đầu tôi còn cho
cậu ta là tốt…” Hạ Minh Viễn chợt nhớ ra
điều gì, khựng lại không nói gì nữa, sắc mặt
lại vô cùng khó coi.
Ban đầu ông tưởng Nhược Vũ tùy
hứng chia tay với Hàn Công Danh thôi,
không ngờ bên trong lại còn câu chuyện
như này. Vốn ông muốn cho Hàn Công
Danh một cơ hội, nhưng bây giờ nghĩ lại thì
kinh hãi không thôi.
Loại người cặn bã này sạo xứng với
đứa con gái giỏi giang của ông chứ. Làm
bụng người ta to rồi lại không chịu trách
nhiệm, còn khiến người ta không thể sinh
con được nữa, đây đúng là không bằng
cầm thú, lại còn liên lụy đến con gái của ông.
Chuyện này ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Không cần Hạ Minh Viễn không bỏ
qua, Mạc Du Hài cũng sẽ không buông tha
cho cả Hàn Công Danh lẫn Lâm Minh Thư.
Có điều trước mắt anh lo cho Hạ
Nhược Vũ hơn.
Đường Hồng Xuân khóc nức nở:
“Nhược Vũ, con nhất định không được gặp
chuyện xấu nhé, chúng ta chỉ có mình còn,
nếu con mà có chuyện gì, mẹ cũng không
thiết sống nữa.”
Nghĩ tới con gái của mình liên tiếp gặp
họa, người là mẹ như bà đau,lòng không
chịu nồi, mắt đột nhiên tối đen, cơ thể xụi lơ
xuống.
Hạ Minh Viễn đỡ được, khẩn trương
nói: “Hồng Xuân, bà sao vậy, Nhược Vũ
không sao đâu, bà đừng kích động.”
Mạc Du Hải đương nhiên không thể
khoanh tay đứng nhìn,vẫy tay gọi một y ta
gần đó tới.
“Đưa bà Hạ đến phòng bệnh bên cạnh
nghỉ ngơi.”
“Không cần, tôi muốn ở đây chờ
Nhược Vũ ra, trừ phi thấy được nó bình an,
không thì tôi không đi đâu hết.” Đường
Hồng Xuân nắm chặt lấy tay Hạ Minh Viễn,
kiên trì nói.
Sắc mặt của bà thật sự rất khó coi rồi,
không chừng Hạ Nhược Vũ còn chưa ra, bà
đã đồ trước.
Mạc Du Hải mấp máy bờ môi mỏng,. Truyện Khoa Huyễn
nhẹ nhàng nói: “Cháu ở đây trông chừng,
chú Hạ đưa dì đi nghỉ ngơi, có tin gì cháu
sẽ báo cho hai người ngay lập tức.”
“Vậy làm phiền cậu Mạc.” Đến giờ Hạ
Minh Viễn vẫn duy trì sự xa cách và khách
sáo với anh, đôi mắt Mạc Du Hải tối sầm lại
nhưng cũng không nói gì.
“Minh Viễn, tôi không đi, Nhược Vũ
chắc sợ lắm, tôi nhất định phải ở đây chờ
nó.” Đường Hồng Xuân yếu ớt nói.
Hạ Minh Viễn thở dài một hơi: “Bà cứ
chờ như vậy thì sẽ không chịu được mất,
cứ nghỉ ngơi một chút, cậu Mạc cũng nói
chờ Nhược Vũ tỉnh sẽ thông báo cho
chúng ta đầu tiên sao. Nếu bà mà suy sụp,
Nhược Vũ tỉnh rồi lấy ai chăm sóc.”
Đường Hồng Xuân có vẻ bị thuyết
phục, gật đầu, không nói gì nữa.
Trước khi đi, Hạ Minh Viễn dường như
có điều muốn nói, Mạc Du Hải thấy nhưng
cũng không hỏi, cảm giác đã hiều rồi.
Cuối cùng Hạ Minh Viễn không nói gì,
đỡ vợ đi theo y tá. Thời gian trôi qua từng phút từng giây,
kim đồng hồ trên tường không ngừng
chuyển động, nhưng ánh đèn trên cửa
phòng phẫu thuật vẫn sáng rõ.
Người đàn ông ngồi đó, lưng thằng tắp
như một ngọn núi đứng sừng sừng, bấy
động ba tiếng, mắt vấn nhìn chằm chằm
vào cửa phòng phẫu thuật.
Cuối cùng, đèn đỏ tắt, chân anh
dường như run lên, nhưng anh lại không có
cảm giác, đi về phía cửa vài bước.
Kiều Duy Nam di từ bên trong ra, còn
chưa kịp gỡ khầu trang xuống, Mạc Du Hải
đã vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
Nếu là ngày trước, Kiều Duy Nam sẽ
thưởng thức vẻ lo lắng ngàn năm không
gặp của bạn mình, có điều khi nhìn thấy sự
lạnh lẽo trong mắt anh, anh ta không dám
tự tìm đường chết, nói: “Người không sao
rồi.”
“Có điều…”
Anh ta ngừng lại như vậy khiến cho
ánh mắt như giết người của Mạc Du Hải
liếc tới, tựa như muốn nói “nói một lần, còn
ngập ngừng coi chừng chết”.
Tay Kiều Duy Nam run lên, suýt chút _`
_—
nữa thì vứt khẩu trang đi, bất đắc dĩ nói:
“Dù sao tôi cũng phải thở một cái chứ, chỉ
là mất máu quá nhiều nên hôn mê thôi, mặc
dù tạm thời không nguy hiểm đến tính
mạng, nhưng mà…”
Thấy ánh mắt ần hiện sát khí của bạn,
anh ta biết đây không phải lúc nói đùa, Du
Hải sẽ thực sự giết chết mình, mới nhanh
chóng nói nốt câu kế tiếp: “Còn phải quan
sát một ngày, sau thời gian quan sát là ổn.”
Thoáng nhìn tới ánh mắt không tín
nhiệm của người đàn ông, Kiều Duy Nam
lập tức giơ tay lên, vẻ mặt thành kính cam
đoan: “Tôi thề, nếu tôi nói hươu nói vượn thì
sẽ bị người phụ nữ xấu xí nhất trên thế giới
này hành hạ.”
Mạc Du Hải muốn đi vào, Kiều Duy
Nam lại nói: “Bây giờ không thể thăm viếng
bệnh nhân, chờ chuyển phòng bệnh…”
“Ôi, Du Hải, cậu làm gì vậy, đừng tới,
cậu làm bác sĩ, chẳng lẽ lại không biết,
bệnh nhân còn đang trong thời gian quan
sát, nhất định không được vào, muốn vào
cũng phải chờ đến khi đưa vào phòng bệnh
nặng, nhìn qua cửa kính vài lần là được tôi.”
Kiều Duy Nam vô tội, đây là quy tắc
bình thường khi làm bác sĩ, Du Hải lo lắng
đến nỗi đạo lý cơ bản cũng quên à?
Mạc Du Hải dừng bước: chân. lại,
dường như hiểu được ý tứ của Kiều Duy
Nam, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Đi báo cho
ba mẹ của Hạ Nhược Vũ biết.”
Anh đi vào một phòng khác, mặc vào
bộ trang phục kháng khuần.
Kiều Duy Nam há to miệng kinh ngạc,
vừa rồi có phải anh hoa mắt không, không
ngờ có thề nhìn thấy một tia dịu dàng ôn
nhu trong mắt Du Hải.
Nhất đinh là hôm nav anh ta làm phẫu
thuật lâu quá nên mới xuất hiện ảo giác,
anh ta tình nguyện hôm nay mọc thêm một
mặt trời, cũng không tin người bạn luôn
lạnh lùng của mình lại có khoảnh khắc dịu
dàng.
Ngẫm lại hình tượng kia, anh ta không
khỏi run lên, nhận lệnh của người ta rồi thì
nhanh làm, ai bảo người ta mới là cấp trên
chứ.
Phòng phẫu thuật dọn dẹp xong, chỉ
có hai y tá ở lại trông coi Hạ Nhược Vũ,
thấy Mạc Du Hải đến thì định chào hỏi.
Anh lại khoát tay chặn lại, ra hiệu các
cô rời đi. Y tá nhìn nhau một cái, gật đầu, cố
gắng hạ thấp tiếng bước chân nhất.
Ánh sáng trắng chói lọi trên đầu phản
chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của
người phụ nữ, khiến làn da của cô càng
thêm trong suốt, ga giường màu đen nhạt
che phủ thân thề, càng làm cho dáng người
gầy gò của cô trở nên gầy gò, nhìn mà
khiếp đảm.
Anh sợ mình đi qua, Hạ Nhược Vũ sẽ
không tỉnh lại nữa, anh sợ, cô cứ như vậy
biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên
anh có được cảm giác e sợ như vậy, khó
chịu mà không thể khống chế, thậm chí có
thề khiến người ta mất đi lý trí..,
Lúc ấy, ngọn lửa giận trong lòng sai
khiến anh, nếu như không phải trước khi
mất di ý thức, Hạ Nhược Vũ nói thầm vào
tai anh một câu, anh nhất định sẽ không
tùy tiện tha cho người phụ nữ kia.