m thanh “bùm” rất lớn đương nhiên đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ánh mắt của Mạc Du Hải nhìn thoáng lên bên trên, liền thấy được chiếc phi cơ lớn nhất bên trên đang chậm rãi hạ xuống bậc thang.
Tần Bảo Nhi cả người đang nằm liệt trên mặt đất, nhìn thang máy đang chầm chậm rơi xuống trước mặt, trong lòng đột nhiên giống như trở nên điên cuồng, không nói hai lời liền trực tiếp leo lên thẳng lên, ngay khi bước lên không trung thậm chí còn nói câu: “Mạc Du Hải, chúng ta còn có cơ hội gặp lại”
"Ta sợ rằng về sau sẽ không có cơ hội” Mạc Du Hải vừa nói vừa nhìn mấy bay dần dần bay xa, thần sắc thản nhiên, chỉ là trong mắt còn hiện tia sắc lạnh.
Trên đường trở về phòng ngủ, Hạ Nhược Vũ đều giữ im lặng lặng yên quan sát Mạc Du Hải, luôn cảm giác tính tình của anh có loại cảm giác khó tả, chính là loại dáng vẻ không thể nhìn thấu.
Chăn bông vừa được đắp kín, cửa phòng trực tiếp được đẩy ra, Kiều Duy Nam nhìn thoáng qua hai người, sau đó ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt, hơi có chút kinh ngạc dò hỏi: “Người đâu?”
Mạc Du Hải kéo một cái ghế, thản nhiên ngồi xuống, tiện tay cầm chén trà lên, ánh mắt dưới ánh nước ngày càng trở nên lạnh lẽo: "Người nào?”
“Lúc nãy khi tôi đến, tôi thấy rõ ràng là máy bay riêng của ông cụ - Bạch Hổ, còn có ba bốn chiếc phi cơ thường đi, cảnh tượng lớn như vậy, ở đâu đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Duy Nam nhìn thấy Mạc Duy Nam còn bình tĩnh, thư thái, anh ta sốt ruột, thậm chí vì quá lo lắng mà thân thể anh ta hơi hướng về phía trước, một bộ dáng gấp gáp chờ câu trả lời của Mạc Du Hải.
"Ông cụ căn bản không có xuống máy bay" Mạc Du Hải sau khi quảng xuống một câu, liền liếc nhìn bộ mặt Kiều Duy Nam mất mát, thất vọng, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Kiều Duy Nam nhếch miệng, lúc đầu còn hăng hái hào hứng đến nghĩ được ăn dưa, chưa từng nghĩ còn chưa kịp ăn thì dưa đã tự mình chạy đi mất, anh ta không khỏi ngồi lên ghế sô pha: “Cậu nói chuyện gì mà lại kinh động đến ông cụ, làm ông cụ phải trực tiếp đến đây?"
“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là cô ta bắt nạt người phụ nữ của tôi,
cho nên tôi mới đáp ứng lại chút lễ vật nhỏ cho cô ta mà thôi" Nói xong Mạc Dụ Hải liền ngửi ngửi nước trà trong chén, hương thơm ngào ngạt của trà khiến cho lông mày của anh không khỏi giãn ra mấy phần.
Sau khi chớp chớp con mắt một chút, Kiều Duy Nam biết không thể hỏi được cái gì từ Mạc Du Hải, vì vậy anh ta đưa mắt sang nhìn Hạ Nhược Vũ: “Nhược Vũ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, nào mau tới đây một chút.”
Hạ Nhược Vũ gãi đầu một cái, nhìn chút ánh nắng bên ngoài, lúc này mới mở miệng: "Tôi cũng không nói được, đại khái là Tần Bảo Nhi đã liên tục năm lần bảy lượt thiết kế hãm hại tôi, nhưng cũng may đều không thành công, Mạc Du Hải, ừm, anh ấy liền đem cô ta đi làm mồi cho chó ngao Tây Tạng”
Cho đến khi Hạ Nhược Vũ nói xong, sắc mặt Kiều Duy Nam vẫn như lúc ban đầu đặt dấu hỏi chấm, qua một hồi lâu mới kinh ngạc thốt lên câu: "Ý của cô chính là, Mạc Du Hải đem Tần Bảo Nhi- người mà ông cụ đưa đến để nhét vào cái lỗ hổng của sự việc cô dâu chạy trốn đó, đem đi cho chó ăn sao?"
Hạ Nhược Vũ nghiêng nghiêng đầu, không khỏi đắm chìm trong lời nói của Kiều Duy Nam, Tần Bảo Nhi chỉ là diễn viên đóng thế thôi sao: "Chẳng lẽ Tân. Bảo Nhi không phải thanh mai trúc mã của Mạc Dụ Hải sao?"
Hai người đều cùng nói chuyện đến rôm rả, nhưng đều không để ý đến. người đàn ông đang được bọ họ nhắc đến, đang ở ngay trước mặt, Mạc Du Hải trực tiếp bị coi như không thấy, liền nặng nề buông cái chén trong tay xuống, lạnh lùng quét mắt qua nhìn hai người một chút.
“Những gì hai người nói đều đúng, bây giờ còn thắc mắc gì nữa sao?" Giọng nói lạnh bằng của Mạc Du Hải giống như một thùng nước lạnh trực tiếp dập tắt nhiệt huyết của hai người kia, những ngón tay thon dài của anh chồng lên nhau, nhưng trên người vẫn không có hơi thở tức giận,
Trên mặt Kiều Duy Nam xuất hiện nụ cười thật tươi, nhìn Mạc Du Hải đang nói chuyện, lo lắng hỏi: “Vậy mà cậu cứ để ông cụ đem Tân Bảo Nhi mang đi?"
"Gia thì phải có gia quy, nếu như người ông ấy phải tới có vấn đề, ông ấy tự nhiên sẽ tự mình mang đi xử lí” Mạc Du Hải nói lời đầy ẩn ý nhìn Kiều Duy Nam, sau đó liền quay mặt đi, hiển nhiên không còn muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Xử lí, Kiều Duy Nam tự mình nhai lại hai chữ mà Mạc Du Hải cường điệu nhấn mạnh, bàn tay đang muốn đưa ra cầm lấy một quả táo thì không khỏi. dừng lại, xem ra lần này sẽ nhớ mãi không quên, sau này vĩnh viễn không gặp lại Tân Bảo Nhi, người bạn chơi từ ngày bé này.
“Hai người có chuyện gì sao?" Hạ Nhược Vũ sợ nhất là không khí bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, đang ngồi ở góc giường, mặc dù không biết hai người đến cũng đang nói cái gì, nhưng không khí trong phòng đột nhiên kì quái quá mức rõ ràng.
Kim giây không nhanh không chạm đang chuyển động, trả lời Hạ Nhược Vũ chỉ là không gian càng thêm yên tĩnh, trong cả căn phòng rõ ràng có ba người, nhưng lại đem cho người ta cảm giác là không có một ai cả.
Mạc Du Hải im lặng nửa ngày, liền đứng dậy đem một quả cam đã bóc vào
tay Hạ Nhược Vũ: “Cô ngoan ngoãn làm chim hoàng yến cho tôi, chuyện cô nói với ba là ngày mai sẽ đến làm việc, là không có khả năng thực hiện”
Như một tiếng sét vào một ngày nắng chói chang đập thẳng vào đầu Hạ Nhược Vũ, cô hung hăng bóp quả cam trong tay, cho đến khi nước cam tràn ra ngoài cô mới thu lực tay lại.
“Đi làm việc sao? Hạ Nhược Vũ, tình trạng hiện tại của cô bây giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, bằng không hậu quả không thể lường trước được" Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, Kiều Duy Nam đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên phản ứng lại, gần như theo bản năng của một người bác sĩ, nói một cách chân thành.
Đối diện với hai bác sĩ chuyên nghiệp, Hạ Nhược Vũ chỉ có một cái miệng, không thể nói được lời nào phản bác lại, đành lặng lẽ đưa quả cam vào miệng.
Khi đến một phòng khác, Mạc Du Hải nhìn cửa phòng đã đóng kí: “Lại xảy ra chuyện gì sao, sao một mình cậu lại trực tiếp chạy tới đây? Thời điểm hiện tại này, cậu không nên ở phòng khám hay sao?”
Kiều Duy Nam ngồi trên ghế sô pha, chìm sâu cả người vào ghế sô pha mềm mại: “Mạc Du Hải, Tần Bảo Nhi thực sự chỉ còn con đường chết sao?"
"Trừ phi tính tình ông cụ thay đổi, nếu không kết quả khẳng định chỉ có một chữ, ông cụ ghét nhất chính là người bị tình cảm chi phối” Ánh mắt Mạc Du Hải không khỏi rơi trên khuôn mặt cô độc của Kiều Duy Nam, bởi vì không có Hạ Nhược Vũ bên cạnh nên ngược lại anh càng nói dứt khoát.
Kiều Duy Nam yên lặng thở dài một hơi, không khỏi nghĩ đến những kỉ niệm khu rừng già, khi còn nhỏ, ba người chính là bạn chơi thân nhất, vậy mà sau khi lớn lên, tất cả mọi thứ dường như đã thay đổi.
“Nhận được tin báo của người đưa tin, Lục Hàng không có trở về nước, mà đi đến nước C" Kiều Duy Nam xử lý xong tâm trạng của mình, liền nghĩ đến vẫn đề của Mạc Du Hải, vừa nhắc đến thì sắc mặt liên xuất hiện vẻ khó hiểu,
Theo điều tra thì Lục Hằng ở nước C không có bất kỳ căn cứ gì, cho tới nay Lục Hãng luôn bảo trì ở trong nước của mình, có lần này bị thương liên ngay lập tức đi nước khác, cũng không lén lút trở về nước mình, thật làm cho người khác nghĩ không thông.
Nhìn lướt qua thời gian trên cổ tay, Mạc Du Hải nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Duy Nam vẫn còn đang cau có mày, anh liền đứng dậy đi đến trước cửa, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên không có chút nào bị xáo trộn bởi tin tức của Kiều Duy Nam.
“Cậu định làm gi?" Kiều Duy Nam nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên đã thấy được Mạc Du Hải đang định kéo cửa đi ra ngoài, sự iệc còn chưa nói xong, anh cử thể đi ra ngoài, đây là ý tứ gì chứ?
Mạc Du Hải cũng không thèm quay đầu lại mà chỉ quẳng xuống một câu: "Tôi đi nấu canh gà cho Nhược Vũ” Sau đó anh liền rời đi mà không quay đầu lại, trong hành lang chỉ truyền đến những tiếng bước chân vững vàng.