Nơi đây cũng có thể gọi là một xem nghèo, đúng như tên gọi của nó, đây chính là nơi cư ngụ của những con người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội đang ngày ngày mưu sinh giữa Đà Nẵng sầm uất nguy nga, dân cư nơi đây có thể nói là tập hợp đủ hạng người.
Tại khu xóm lao động với những căn nhà được dựng lên từ những tấm tôn cũ nát ấy, bỗng nhiên có một chiếc xe hơi xa hoa sang trọng bẻ lái châm chậm đi vào. Mặc dù là Tinh Giang đã chọn một trong những chiếc xe giản dị, bình thường nhất rôi nhưng chỉ bằng nó thôi cũng đã thừa sức để thu hút sự chú ý của toàn bộ người dân nơi đây rồi.
Nếu biết trước Hạ Nhược Vũ sẽ dẫn mình tới một nơi như thế này thì anh ta đã chọn lái một chiếc bán tải cũ hỏng tới đây rôi.
Ít nhất thì mấy chiếc bán tải bánh mì hay Santana cũ kỹ đầu bên lề
đường sẽ không bị người ta để ý.
Hạ Nhược Vũ cũng phát hiện ra điêu này, nhưng dù sao thì xe cũng đã chạy tới nơi rồi, suy cho cùng thì cũng không thể nào quay xe được nữa.
“Tìm một chỗ trống mà đậu xe đi, đừng đi sâu vào trong quá.
Không cân cô phải nói thì Tinh Giang cũng đã biết là không thể tiếp tục chạy xe vào sâu hơn được nữa, vốn anh ta còn đang định mở miệng hỏi cô, rôi lại nhớ tới những gì trước đó đã đồng ý với cô, nên chỉ có đành phải từ bỏ.
Xe đậu lại một cách trơn tru.
Hạ Nhược Vũ lôi ra một cái túi to vừa mới tìm được ở đằng sau cốp xe, lục lọi một hồi rút ra được một chiếc áo khoác màu đen. Cô không coi ai ra gì mà vô tư mặc áo vào, Tinh Giang thấy vậy thì khóe miệng co giật từng hồi, đôi mắt sắc bén trở nên vô thố không biết để vào đâu, chỉ đành phải trợn trừng trừng nhìn thẳng về phía trước.
Cũng may là cô không quá ngốc nghếch đến mức ấy, nhưng có điều, ngang nhiên mặc đồ trước mặt một người đàn ông khác như vậy thật sự là ổn sao?
Anh ta có thể dễ dàng tưởng tượng
ra cảnh tượng nếu mà cậu chủ biết được cái “hành động vĩ đại” này của cô thì chắc chắn việc đầu tiên anh làm sẽ là bắt Tinh Giang về làm thịt. Các cụ ngày xưa có câu ‘Mượn đao giết người”, “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết” chắc cũng có đạo lý như vậy đi.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Còn không mau xuống xe đi, vẫn thấy mình còn chưa đủ chói mắt, thu hút sự chú ý à?” Hạ Nhược Vũ gọi mấy lần rôi mà vẫn không thấy người nọ phản ứng gì, những ánh mắt dò xét soi mói bên ngoài xe cũng không hề thân mật dễ thương một chút nào.
Có lẽ là người ta cũng còn băn khoăn, để ý đến chiếc xe quá sang trọng của bọn họ, nên không dám lại
gần bắt chuyện.
Tinh Giang ngay lập tức giấu hết tất cả những biểu tình dư thừa trên mặt đi, mở cửa bước xuống xe.
Hai người vừa mới xuống xe, mọi người ở xung quanh lại tiếp tục ném những ánh nhìn tò mò về phía bọn họ, thực ra thì cũng không có thêm biểu hiện gì khác nữa, có điều là những ánh mắt ấy lại khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Đi thôi” Hạ Nhược Vũ trùm mũ áo khoác lên đầu, trên mặt còn đeo khẩu
trang, cả khuôn mặt xinh đẹp đều bị che chắn tỉ mỉ, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong linh động kia không ngừng quan sát xung quanh, cái đầu nhỏ cũng tận lực cúi thấp xuống để không thu hút thêm sự chú ý không cần thiết.
Trong lòng cô lúc này còn cảm thấy có chút may mắn, cũng may là cô dẫn theo Tinh Giang tới đây. Chứ nếu như để cho cô đi một mình tới, thì chưa chắc đã có thể thuận lợi như vậy.
Tinh Giang đã quen với những trường hợp như thế này từ lâu rồi, những ánh mắt không có mấy thiện chí kia chỉ cần chạm vào ánh mắt sắc lạnh như dao găm của anh ta thì đều lập
tức né tránh rụt trở về, bằng không thì đám người kia có lẽ đã bu vào chỗ hai
người từ sớm rồi.
Đi qua đoạn đường kia vào sâu bên trong dãy nhà ở, phản ứng của những người ở bên trong cũng không còn khoa trương quá lố như những người ngoài kia. Mặc dù kiến trúc của dãy nhà bên trong này còn cũ nát xập xệ hơn rất nhiều, nhưng trên khuôn mặt hồn nhiên của đám trẻ con đi chân trần nghịch đất trong hẻm nhỏ lại ngây thơ đến mức khiến người ta buông xuống sự phòng bị.
Trên những sạp hàng của cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, ruồi bọ bâu
thành từng đàn, không ít người đang lớn tiếng rêu rao mời chào những mặt hàng mà mình bày bán ở nơi đây.
Con hẻm nhộn nhịp không khác gì một khu chợ dân sinh thu nhỏ, Hạ Nhược Vũ đã thay một bộ đồ khác nên cũng không còn quá nổi bật. Cô đã lớn bằng từng này rồi nhưng cũng mới chỉ nghe nói qua ở ngoại ô thành phố Đà Nẵng có một nơi vô cùng nghèo khó, nhưng lại không hề biết rằng họ lại có thể nghèo tới mức độ này.
Rác rưởi bị người ta vứt bừa bãi trên mặt đất, cống rãnh bị rác và nilon nhồi đầy đến mức tắc nghẽn, bốc mùi hôi thối cũng không có ai để tâm mà
dọn đẹp. Tất cả sự hỗn độn của mồ hôi, nghèo, đói và mưu sinh này khiến
cho lòng cô xúc động khôn nguôi.
Nghĩ tới mục đích mà bản thân đến nơi này hôm nay, cô cố gắng kéo thấp vành mũ xuống, chậm rãi sải bước đi xuyên qua đám người, rồi rẽ vào một con ngách nhỏ. Sau đó lại men theo con ngách chỉ có thể chứa được tối đa ba người kia đi tới một con đường hẹp đến mức chỉ có thể từng người một đi qua.
Sắc mặt Tinh Giang càng ngày càng trở nên nặng nề lạnh lẽo, nhưng anh ta cũng vẫn duy trì sự im lặng, không hề lên tiếng mà đi theo Hạ
Nhược Vũ. Song bàn tay vẫn để trong túi áo lại chuẩn xác mà nắm chặt lấy một món vũ khí lạnh như băng, bày ra trạng thái đề phòng đến cực độ.
“Tới rồi, ở bên trong này. Nhớ là đừng có nói gì nhé.”
Hạ Nhược Vũ hạ giọng nói một câu, vươn tay gõ lên tấm cửa gỗ trước mặt mấy cái. Tinh Giang thật sự hoài nghỉ cái tấm cửa rách nát này liệu có thể trụ nổi được sau một cú đá của
mình hay không.
Hạ Nhược Vũ phải gõ cửa một lúc lâu, lâu đến mức Tinh Giang còn nghĩ tới bên trong phòng căn bản là chẳng có ai, nhưng nhìn lại vẻ mặt chuyên
chú nghiêm túc của cô thì anh ta cũng đành phải tiếp tục kiên nhẫn đợi chờ.
Lại một lúc sau, rốt cuộc thì bên †rong cũng vang lên chút động tĩnh nho nhỏ, đó là một tiếng ghế dựa trượt dài trên sàn nhà, bén nhọn chói tai rồi lại vô cùng thong thả, khiến cho Tinh Giang không khỏi khó chịu cau mày.
“Không có cách nào khác, thân thể của ông ấy không được thuận tiện cho lắm” Hạ Nhược Vũ đứng ở bên cạnh từ tốn giải thích.
Tỉnh Giang còn tưởng người mà Hạ Nhược Vũ tới tìm là một ông cụ già nua gần đất xa trời rồi, nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, xuất hiện trước mặt anh ta
lại là một người đàn ông trung niên cỡ Tầm trên dưới năm mươi tuổi. Ông ta chống ghế dựa, lết từng bước tới bên cạnh cửa, nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ một cái rồi không nói không rằng lại lập tức xoay người đi vào trong.
Lúc này đây Tinh Giang mới có thể nhìn rõ được người đàn ông này đã “di chuyển” như thế nào. Bên dưới ống quần vải rộng thùng thình là hai cẳng chân gầy teo co quắp, chỉ có thể dựa vào sự chống đỡ của chiếc ghế mà xê dịch từng bước nhỏ, gót chân quét đất kéo lê về phía trước. Thế nhưng sống lưng ông ta lại vô cùng thẳng thắn, không hề vì sự tàn tật, yếu ớt của bản thân mà có chút dáng vẻ khom cúi tự tỉ
nào.
Điều này đã khiến cho trong lòng Tỉnh Giang có thêm chút tò mò, hứng thú.
“Đóng cửa lại đi”
Giọng nói của Hạ Nhược Vũ từ xa xa truyền tới, Tinh Giang mím môi không hề lên tiếng, chỉ cúi đầu bước theo cô vào trong nhà.
“Chú Dương, sao chú lại ở chỗ
này?”
Quét mắt nhìn quanh căn phòng âm u ẩm ướt một vòng, còn cả bóng đèn treo lủng lẳng không ngừng chớp động trên đỉnh đầu kia nữa, Hạ Nhược
Vũ thật sự không dám nghĩ tới một mình chú Dương đã sống ở đây như thế nào suốt thời gian qua.
“Ngồi đi” Chú Dương cũng không trả lời câu hỏi của cô mà lại bảo họ ngồi xuống. Giọng nói của ông ta sàn sạt xa xăm tựa như phát ra từ một chiếc cát-sét cũ kỹ cổ xưa, loa rè rè tiếng được tiếng mất.
Nâng ngón tay chỉ vào chiếc ghế sô pha bạc màu năm tháng đến mức khó lòng nhìn ra được màu sắc ban đầu bên cạnh, phía trên còn phủ một
tấm vải trắng đã ố vàng.
Hạ Nhược Vũ cũng không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp ngồi xuống, trái lại,
chú Dương lại nhìn lướt qua cô một chút, cố giấu đi ý tứ sâu xa trong ánh mắt, trong đôi con ngươi nhuốm màu sương gió ấy lại quay về một mảnh tĩnh mịch như ban đầu.
“Không phải là tôi đã bảo cô đến
đây một mình sao?”
“Chú Dương, chú đừng nóng. Cậu ta chỉ là một kẻ câm điếc mà thôi, ta thấy cậu ta đáng thương nên cũng giữ lại phụ việc bên người.”
Người nào đó bị gán cho cái danh câm điếc kia cứng ngắc mà co rút khóe miệng mấy cái, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Chú Dương liếc nhìn anh ta một cái, rồi cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Thứ mà cô muốn đang
nằm trên mặt bàn đó.”
“Chuyện này không vội, chú Dương, tôi muốn biết chuyện năm đó, chú có thể kể lại cho tôi nghe được không?” Hạ Nhược Vũ cũng không hề kiêng dè gì Tỉnh Giang, lập tức hỏi điều mà cô luôn nóng lòng muốn biết.
Thời gian gần đây cô vẫn gấp rút điều tra về chuyện của người bí ẩn kia, rốt cuộc cũng tìm ra được chút manh mối, thế nhưng cô càng điều tra sâu vào thì lại càng cảm thấy kinh hồn bạt vía. Cô phát hiện ra đây là một cái hố
sâu không đáy, chỉ cần cô tiếp tục dấn thân vào trong đó, thì những bí mật được che giấu cũng như những người bị chúng liên lụy đến sẽ khiến cho cô cảm thấy run rẩy sợ hãi.
“Tôi cũng không có gì để nói cho cô cả, đó cũng chỉ là một hồi giao dịch mà thôi.” Chú Dương hạ mắt nhìn thoáng qua đôi chân suy tàn đổ nát của bản thân, trong ánh mắt lại hiện lên chút hận ý sâu thắm. Thế nhưng chẳng bao lâu, vẻ hận thù ấy lại đã biến mất không chút dấu vết, thật giống như nó chưa bao giờ xuất hiện trong đôi mắt già nua đơn độc ấy.
Có điều, tuy rằng ông ta đã che
giấu vô cùng cẩn thận, nhưng Tinh Giang lại vẫn có thể nhạy bén bắt giữ được chút thay đổi thoáng qua ấy, trong lòng chậm rãi dâng lên chút nghỉ
ngờ.
Hạ Nhược Vũ có thể tìm được chú Dương cũng là nhờ ngày đó ở bệnh viện đụng phải chàng thanh niên hoạt bát sáng lạn không biết tên kia, bị chậm trễ thời gian, đi tới cửa lại gặp được chú Dương đang ngã nằm sõng soài trên mặt đất, thuốc viên rơi tung tóe khắp nơi.
Hôm ấy, cũng vì sinh lòng trắc ẩn mà cô đã giúp ông ta nhặt chỗ thuốc lên, sau đó lại bởi vì có chút không
đành lòng, muốn đưa ông ta về nhà. Thế nhưng ông ta lại kiên quyết từ chối lòng tốt của cô, điều này đã khiến cho
cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên là cô cũng không phải là một người thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nhưng khi nhìn thấy trên bệnh án của ông ta có ghi mấy chữ “cựu chiến binh’ thì mới cảm thấy có chút quái lạ. Chú Dương cũng đã chống tường mà chậm rãi đi xa, có thể là do bệnh cũ tái phát nên khi cô đi tới gần, thì cả khuôn mặt ông ta đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng không thể lay chuyển được sự kiên trì của cô, chú Dương
mới miễn cưỡng để cho cô đưa ông ta đi một đoạn đường. Ông ta chỉ xin số điện thoại của cô rồi lập tức rời đi, ngay cả một chữ cũng không thèm nhiều lời giải thích.
Khi ấy cô cũng không quá để tâm đến chuyện này, thế nhưng sau này, khi đã xảy ra một vài sự cố, thì cô mới bắt đầu thay đổi cái nhìn về chú Dương.