Nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt cô lóe lên một chút đau thương, lông mày Mạc Du Hải nhíu lại, anh nói rõ ràng như vậy cô còn không hiểu hay sao?
“Đi về” Giọng Hạ Nhược Vũ cứng cỏi đáp lại.
“Ai cho phép em đi?”
Bảo cô đi là anh, bây giờ không cho đi cũng là anh, tất cả đều là anh nói, cô còn có quyền con người hay không đây? Hạ Nhược Vũ càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cuối cùng
nước mắt lộp độp rơi xuống.
Cô không chịu được nữa, dựa vào đâu mà anh có quyền nói cô đi chỗ này đến chỗ kia, cũng không phải là cô bán mình cho Mạc Du Hải.
Anh đối với cô là gì chứ?
Hạ Nhược Vũ quay lưng lau đi nước mắt bên khoé mi, quay lại trừng mắt hung tợn với Mạc Du Hải: “Mạc Du Hải anh đừng đi quá xa. Anh nhiều lần đã cứu em, nếu anh muốn em trả ơn, tất nhiên em cũng sẽ không từ chối. Nhưng nếu anh dùng chuyện này để uy hiếp em bắt em phải nghe theo, thì
tuyệt đối không thể được”
Nhìn đôi mắt hạnh của cô mờ mịt hơi nước, rõ ràng kiềm chế rất khó khăn nhưng lại mạnh mẽ không muốn khóc trước mặt anh, tim của Mạc Du Hải chợt nhói đau.
“Anh uy hiếp bắt em nghe lời khi
nào?”
Tay anh chụp tới, kéo cô vào trong lòng, mặc kệ cô phản kháng cũng không buông tay.
“Anh buông tay ra! Đừng làm những hành động khiến người ta hiểu lầm nữa, mau thả ra”
Hạ Nhược Vũ lại càng giấy dụa nhiều hơn.
“Chẳng lẽ lời nói của anh lại khó
hiểu như vậy?” Mạc Du Hải nheo mắt.
“Đúng, em đang không biết có phải là anh nhàm chán nên trêu đùa em, hoặc anh thấy em là một tấm khiên rất tốt để anh chọc ghẹo không đấy”
Lần đầu tiên Hạ Nhược Vũ không sợ hãi né tránh mà nhìn thẳng vào anh. Bóng tối trong mắt anh như muốn nuốt chứng cô, thế nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh để anh biết cô hoàn toàn
nói chuyện nghiêm túc.
Cũng không phải chỉ cần anh vẫy
tay, an ủi cô vài câu thì cô sẽ ngốc
nghếch bỏ qua mọi chuyện nữa.
“Em cho rằng anh sẽ tuỳ tiện kết
hôn với một người xa lạ hay sao?”
Gương mặt Mạc Du Hải căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc, trong ánh mắt anh là từng đợt sóng cảm xúc.
“Em… em… em… Nhìn sự lạnh lùng trong mắt anh, Hạ Nhược Vũ lắp bắp thật lâu cũng không trả lời được câu hỏi của anh, căn bản là cô không hề nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ là lúc đó cần sự trợ giúp của anh, mà anh cũng không phản đối, nên mơ hồ kết hôn.
Cho đến nay cô vẫn nghĩ cả hai
đang ở bên nhau vì có ràng buộc mà thôi. “Anh chỉ nói một lần này thôi” Mạc Du Hải ẩn ý nhìn cô không hề chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: “Anh chọn em, vì em là em”
“Hả?” Tim Hạ Nhược Vũ đập rộn ràng, có nên tính đây là lời tỏ tình của Mạc Du Hải hay không?
Cô vẫn ngẩn ngơ không phản ứng kịp trước lời nói của Mạc Du Hải, trong mắt anh loé lên ý cười, cũng không lên tiếng mà đợi cho cô có thời gian suy
nghĩ. Nếu cô còn không phản ứng nữa,
thì anh thật sự muốn dẫn cô đi bác sĩ thần kinh, để xem chỉ số thông minh
của cô có thiếu sót hay không.
Rõ ràng bình thường rất thông minh, nhưng đến lúc quan trọng lại ngơ ngác, không biết cô ngốc thật hay đang giả ngốc nữa.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ có chút choáng ngợp, lại bối rối. Ngày hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra ảnh hưởng quá lớn với cô, làm tâm trạng cô dao
động, thực sự bối rối.
Cô không dám xác định ý của anh là gì, không biết có giống những gì cô nghĩ hay không, nhưng cô nghĩ rằng đúng là như vậy.
Cô điên cuồng đưa tay cào tóc: “Anh để cho em suy nghĩ đã, em muốn ngất xỉu rồi đây”
Mạc Du Hải gật đầu, để mặc cô dùng cái đầu nhỏ bé của mình suy nghĩ rồi lại suy nghĩ.
Nếu Hạ Nhược Vũ biết trong lòng Mạc Du Hải mình được ví như thiểu năng trí tuệ, chỉ số thông minh không đủ, cô nhất định sẽ không bình tĩnh được như bây giờ.
“Chờ đã, anh trả lời câu hỏi này của em trước.” Cô vô cùng nghiêm túc nhìn
anh.
Mạc Du Hải liếc nhìn cô, hừ nhẹ
xem như chấp nhận câu hỏi của cô.
“Em hỏi anh, anh có thích em hay không?” Hạ Nhược Vũ hỏi xong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, thế nhưng vẫn nghiêm túc nhìn biểu cảm của anh, cố gắng nhìn xem biểu cảm từ trong vẻ
mặt lãnh đạm của anh.
Tất nhiên, cô không hề có khả năng đó, tất cả những gì cô thấy được là Mạc Du Hải dùng ánh mắt tựa như nhìn người thiểu năng liếc cô.
Cô đâu hỏi câu hỏi gì ngớ ngẩn đâu, tại sao lại nhìn cô như vậy chứ?
Trên thực tế, Mạc Du Hải cự tuyệt trả lời câu hỏi ngu xuẩn như vậy. Làm
sao một người kiêu ngạo như anh lại có thể trả lời vấn đề như vậy chứ? Bây giờ nhớ lại trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng Hạ Nhược Vũ không biết người đàn ông này là người vừa sĩ diện vừa kiêu ngạo, cô háo hức đợi anh trả lời, đợi đợi rồi lại đợi, đến khi cô ngáp mấy cái anh vẫn không lên tiếng.
“Anh có trả lời không?” Chịu không nổi nữa cô phải hỏi.
“Đổi câu hỏi” Mạc Du Hải chỉ nói
một tiếng.
“Được” Hạ Nhược Vũ gật đầu, đổi câu hỏi: “Anh thích em từ khi nào?”
“Hoặc đổi tiếp, anh từ lúc nào thì
bắt đầu thầm mến em?”
“Ồ hoặc là anh thích em đến mức
nào vậy?” “Hay là vì sao anh lại thích em?”
Biểu cảm bình tĩnh của Mạc Du Hải cuối cùng cũng có vết nứt, anh nghiến
răng: “Câm miệng”
Nếu như Hạ Nhược Vũ không bận cười thì cô sẽ phát hiện màu hồng trên tai của anh.
“Ha ha ha, Mạc Du Hải, vậy mà cũng có lúc anh lúng túng như vậy, chết cười mất thôi”
Cô thật sự không biết sai, mà còn cười không ngừng được, trong lòng lại có chút ngọt ngào.
“Hạ Nhược Vũ, em sẽ hối hận đấy” Giọng Mạc Du Hải trầm thấp, ẩn chứa một chút nguy hiểm.
Ai đó vẫn chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục cười rất khoa trương.
Hạ Nhược Vũ rất nhanh đã trải nghiệm được cái gì gọi là vui quá hoá buồn.
Mạc Du Hải vươn tay, thân hình cao lớn rắn chắc ép sát cô, giống như một ngọn núi vô hình đè lên đầu cô, như có thể đè bẹp cô bất cứ lúc nào.
“Mạc… Mạc Du Hải, anh đừng làm bậy, có chuyện gì từ từ nói!” Hạ Nhược Vũ cuối cùng cũng thấy sợ, nhìn chằm chằm cơ ngực mạnh mẽ của anh, vô
thức nuốt nước bọt.
Mẹ ơi, dáng người của Mạc Du Hải thực sự quá đỉnh, so với những huấn luyện viên thể hình còn hoàn hảo hơn.
“Quá muộn rồi!”