bệnh “giả chết” nghe thấy thì không
kiêm chế được mà nhoẻn miệng cười,
cô tự nhủ với bản thân nhất định không
được cười, nếu như giờ mà cười nhất
định ba cô sẽ phát hiện ra đây chỉ là trò đùa.
Nhưng mà Mạc Du Hải cũng không
giỏi nói dối, nếu không nói sớm, cô
không tin chắc là mình có thể qua khỏi
cơn sốc lúc nửa đêm không.
Huống hồ người bận chuyện riêng
nhiêu như Hạ Minh Viễn mơ mơ màng
màng thế nào lại chạy kịp đến bệnh
viện, hơn nữa làm gì có ai tinh ý hơn
Mạc Du Hải, nghĩ bụng một lát rồi lập
tức đưa ra ý kiến: “Khuya như vậy rồi,
chi bằng anh Mạc ở đây tạm qua đêm
đi?”
“E là không tiện ạ” Mạc Du Hải giải
bộ từ chối, ám chỉ với Hạ Minh Viễn
nếu như không phải vì chuyện xảy ra
vừa nãy thì nhất định anh sẽ không ở
lại.
Hạ Minh Viễn cũng hiểu rõ ám của
Mạc Du Hải chuyện ông vừa nghe lén ở
góc ban nãy, ho khan nói một tiếng:
“Cậu Mạc yên tâm, trên tâng hai có
phòng nghỉ dành cho khách, chỉ sợ
phiên đến cậu Mạc chăm sóc cả đêm
rôi”
“Chuyện nhỏ thôi ạ, cứu người là
thiên chức của bác sĩ” Mặt Mạc Du Hải
rất thản nhiên đáp.
Hạ Nhược vũ cố gắng kiềm chế
không bật dậy khỏi giường hét vào mặt
anh ta, Giả bộ, Giả bộ, tôi xem anh có
thể Giả bộ đến bao giời
Nhưng đấy là nói thế thôi.
Hạ Minh Viễn cảm kích không thôi,
bỗng dưng ông cảm thấy áy náy khi
mình đã trách nhâm Mạc Du Hải, thật
ra cậu ấy không phải là người khó ở
không ai dám đến gần như người ta
đồn… chí ít… thì ở trước mặt ông cậu ấy
cũng không có biểu hiện lạnh lùng như
vậy.
Người như bác sĩ Mạc Du Hải thì
cân gì phải giả bộ đúng không nào?
“Vậy làm phiên bác sĩ Mạc rồi”
Đương nhiên đối với người khác
Mạc Du Hải là người có tính cách lạnh
lùng, thế nhưng đối với Hạ Minh Viễn
anh lại không như vậy, có khả năng sau
này ông ấy sẽ là ba vợ của anh, đương
nhiên người ngoài làm sao mà so sánh
được.
“Chú Hạ khách sáo rồi ạ”
Trước khi đi Hạ Minh Viễn còn dặn
dò Đường Hồng Xuân chuẩn bị chăn
nệm mới cho anh, sau đó mới đưa
người đi.
Trước khi đi còn dặn dò cẩn thận: “Cậu Mạc có
chuyện gì cứ trực tiếp nói với chúng tôi nhé,
đêm nay vất vả cho cậu rồi”
Bởi vì từ trước đến nay Hạ Nhược
Vũ luôn vắng nhà, mà trong nhà chỉ có
hai ông bà ở với nhau nên không gọi
người giúp việc đến làm, chỉ có điêu cứ
đến cuối tuần họ sẽ gọi người của
công ty đến đây quét dọn nhà cửa.
Bỗng nhiên có một vị khách ở lại
trong nhà khiến cho Hạ Minh Viễn cảm
thấy cần phải gọi hai người giúp việc
trở về làm việc.
Mạc Du Hải cười cười không nói gì,
anh cũng không phải là người thích nói
chuyện, Hạ Minh Viễn cũng không để ý
lắm, trở về phòng mình, còn đóng cửa
phòng lại cho anh.
Người vừa đi xong, sắc mặt Mạc
Du Hải lập tức trầm xuống, lấy di động
bấm một dãy số, giọng nói nghiêm
nghị: “Tinh Giang, nửa tiếng sau lập tức
đến cửa nhà họ Hạ”
“Vâng, thưa cậu cả” Tinh Giang
không hỏi nhiều, lập tức nhận lệnh.
Mạc Du Hải cũng không nói nhiều,
trực tiếp ngắt điện thoại.
Anh quan sát cách bày trí phòng
dành cho khách, phòng này trái ngược
hoàn toàn với sở thích của anh, anh chỉ
thích phong cách đơn giản.
Nhưng mà nghĩ đến đây là nhà của
Hạ Nhược Vũ, rất có thể cô cũng đã
từng ở căn phòng này nên lòng anh
bình tĩnh trở lại.
Trên tường có treo một bức tranh
vẽ cánh đồng hoa hướng dương, ngắm
thì thấy đây là một cánh đồng hoa
hướng dương với không gian mở vô
tận, đây là bức tranh sơn dầu theo
phong cách mục đồng, nhìn nét vẽ hẳn
là người sáng tác đã rất tỉ mỉ vẽ nên.
Trong lúc đang lơ đãng, anh nhìn
thấy một dòng chữ nhỏ phía dưới bức
tranh, khóe miệng không khỏi mỉm
cười.
Ngày 6 tháng 7 năm 2006, cuối hạ.
Năm 2006, chắc lúc đó cô ấy vẫn
còn đang đi học.
Ngắm một hồi, Mạc Du Hải dừng
mắt lại, đi ra sân thượng, ngước mắt
nhìn bầu trời đêm rộng vô tận, vị trí địa
lý nhà họ Hạ không tính là quá kém,
nhưng so với biệt thự thì còn kém xa.
Cho nên không so sánh hơn thua
thì sẽ không thương tổn, xung quanh
có mấy căn biệt thự liên tiếp, mà chỉ có
vài ngọn đèn le lói chiếu sáng, mùa này
ếch kêu ộp ộp thâu đêm, gió thổi đến
mang đầy hơi nóng.
Những tưởng màn đêm sẽ luôn
tĩnh lặng như vậy, ai ngờ nó ẩn giấu
nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng.
Mạc Du Hải nhìn qua cách bày trí
của biệt thự, phòng anh ở cuối, cách
phòng của Hạ Nhược Vũ ba phòng, chỉ
có phòng ở giữa là có một ban công
nhỏ đủ để đặt chân, nhưng như vậy
cũng đủ rồi.
Trong căn biệt thự này không có
người giúp việc nên cũng dễ cho anh
hành động.
Mạc Du Hải như con báo săn giữa
đêm, vừa nhanh nhẹn vừa tốc độ, chỉ
một huých nhảy qua ban công, cơ thể
vững vàng nhảy xuống ban công sân
thượng ở phòng giữa, khi rơi xuống đất
gần như không phát ra tiếng động,
nhưng mà anh cảm thấy chỉ thiếu chút
nữa thôi, rất có thể anh sẽ không đáp
đất mà rơi luôn rồi.
Dưới chỗ anh đứng là bụi cỏ cao
bảy tám thước, nếu như đáp hụt không
biết hậu quả sẽ ra sao, nhưng đối với
Mạc Du Hải thì đây chẳng khác nào đi
trên mặt đất bằng.
Mượn lan can ban công, anh có thể
dễ dàng nhảy xuống ngoài ban công
của Hạ Nhược Vũ.
Trong khi đó, Hạ Nhược Vũ vẫn
còn đang nằm trên giường lăn lộn, ba
cô vừa qua đây “lo lắng” và “quan tâm”
cô một trận, khiến lòng cô rất không
thoải mái, đã qua một khoảng thời gian
mà bên phía Mạc Du Hải vẫn không có
động tính gì.
Thực sự không biết là người này
đã ngủ chưa nhỉ? Nghĩ đến chiếc hộp
cát tông còn đặt ở trong phòng, cô
dựng hết tóc gáy lên, căn phòng vốn vô
cùng thân thuộc với mình bỗng trở nên
thâm trầm kỳ quặc đáng sợ.
Vốn dĩ cô nghĩ mọi người đã ngủ
rồi thì Mạc Du Hải sẽ trực tiếp qua đây
luôn, thế nhưng giờ ngồi trong phòng
một giây cô cũng không đợi nổi nữa,
mà thùng các tông hình như để ở cửa.
Trong lúc Hạ Nhược Vũ đang rầu rĩ
thì cô nghe thấy có tiếng động ở gần
cửa sổ sát đất, theo bản năng nhìn
xem thì thấy một thân hình cao lớn lờ
mờ, tiếng thét chói tai suýt chút nữa
bật ra khỏi họng.
Mãi cho đến khi người đàn ông kia
dùng khẩu hình dường như muốn nói là
“Anh đây, mở cửa đi”
Cô nhờ ánh sáng của vầng trăng
mới nhận ra anh, trái tim cũng chùng
xuống, nuốt tiếng thét vào cổ họng,
không thèm xỏ giày, dẫm chân trần
chạy đi mở cửa, cửa sàn vừa kéo ra
cũng không quan tâm xem người đàn
ông kia có biểu cảm gì.
Cô như viên đạn găm thẳng vào
ngực người đàn ông, vĩ âm còn mang
theo tia run rẩy: “Mạc Du Hải, anh làm
em sợ muốn chết”
Mạc Du Hải cũng không ngờ Hạ
Nhược Vũ lại có thể nhiệt tình như vậy,
cơ thể trì trệ hồi lâu, sau đó dang hai
tay ôm chặt người con gái ấy vào lòng,
chân cô ấy đứng không vững, có thể
đoán là cô cũng rất ít khi vận động.
Thấy bàn chân trắng ngọc ngà của
cô dẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo,
anh không nói không rằng bế cô lên,
giọng trầm ấm mang theo một chút
trách cứ: “Không cho phép em đi chân
trần chạy khắp nơi”
“Cũng là tại anh đấy thôi, ai bảo
anh đến trễ..” Hạ Nhược Vũ nhỏ giọng
nói lầm bầm, nếu như có ánh đèn soi
đến, nhất định sẽ thấy cô đang mỉm
cười.
Mạc Du Hải là một người tinh ý,
cho dù ánh sáng không đủ để nhìn
biểu cảm trên gương mặt cô gái nhưng
vẫn có thể nghe ra giọng điệu hờn dỗi
trong lời nói của cô, anh cũng cong
khóe môi, dửng dưng nói: “Thì ra là em
trách anh đến trễ à”