Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến đôi mắt Hạ Nhược Vũ thoáng tối sầm, cô vội vàng nhắm mắt lại, chớp chớp mấy lần, vất vả lắm mới có thể thích ứng với ánh sáng như vậy.
"Có ai không?" Giọng nói khàn khàn như sắp rách họng, Hạ Nhược Vũ ho khù khụ vài tiếng, nhưng khi nói cổ họng vẫn đau rát như cũ, bất chợt một mùi hồi gay mũi xộc thẳng vào khiến cô suýt thì nôn ra.
Híp mắt lại, lúc này Hạ Nhược Vũ mới phát hiện ra mình vậy mà lại nằm ở bên miệng cống thoát nước, dưới cơ thể có cảm giác dính dính nhắc nhảo, cùng mùi hôi làm người ta kinh tởm đến buồn nôn, trong nháy mắt cô lập tức cảm thấy không khỏe.
Nỗ lực gần một phút, Hạ Nhược Vũ vẫn không có chút sức lực nào để đứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng dòng nước bẩn chảy qua người mình. Ngâng đầu, cô mạnh mẽ ép nước mắt vào trong lòng.
"Tìm cho tôi, dù có phải đào ba lớp đất cũng phải tìm được người về!"
Thời điểm Hạ Nhược Vũ biến mất, tất cả các thiết bị theo dõi ở những con đường gần đây đều đồng loạt hỏng, không nhiều người có thể làm được điều này ở Đà Nẵng. Nắm đấm của Mạc Du Hải nên mạnh lên mặt bàn một phát, tâm trí nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
"Hãy nghe tôi, cậu đừng quá lo lắng, cát nhân thiên tướng, Nhược Vũ cô ấy..."
Kiều Duy Nam nhìn người đàn ông đang ngồi như pho tượng trên ghế, vẫn không nói nói một câu an ủi, đành ngậm miệng lại, lấy điện thoại ra bắt đầu gội người phụ tìm kiếm ở nơi Hạ Nhược Vũ biến mất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thấy đã sắp đến thời gian ước hẹn, Kiều Duy Nam không khỏi căng thẳng, tầm mắt một lần nữa hướng về phía Mạc Du Hải.
Ho nhẹ vài tiếng, Kiều Duy Nam nhìn đôi mắt mở trừng trừng không chớp của Mạc Du Hải, đành phải nhận mệnh lên tiếng: "Du Hải, thời gian còn lại không đến hai mươi phút, chúng ta có đi cứu Tần Bảo Nhi hay không?"
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Mạc Du Hải dường như không hề nghe lọt lời Kiều Duy Nam, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như cũ, chỉ có đầu ngón tay vẫn ma sát với mặt bàn, tạo ra từng đợt tiếng vang nặng nề.
Hấp tấp gọi mình tới, nói là cùng đi cứu người, bây giờ thì hay rồi, người này còn chưa cứu được, người kia đã biến mất không tung tích, lòng Kiêu Duy Nam sắp điên rồi, chuyện này là thế nào đây chứ?
"Duy Nam, gọi điện thoại cho ông cụ đi, nhờ người của ông đi cứu" Yên lặng một lúc lâu, Mạc Du Hải thu tay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa SỐ, giọng nói cũng như nhiễm gió lạnh, khiến người ta thoáng chốc lạnh run người.
Kiều Duy Nam kinh ngạc há to miệng, nhìn Mạc Du Hải đã xoay người sang chỗ khác, biết đối phương không phải đang nói đùa, lúc này mới chậm chạp lấy điện thoại ra, tìm số trong danh bạ, nhưng lại chần chừ mãi không gọi.
Làm vậy liệu có tốt không? Tần Bảo Nhi chính là người ông cụ đưa cho Mạc Du Hải giải vây, bây giờ thì ngược lại, không những không thấy người còn bắt ông cụ phải đi tìm, đối phương mà nổi giận lôi đình thì không phải ai cũng hứng chịu được.
Chớp mắt vài cái, Kiều Duy Nam vẫn cắn răng gọi qua, còn chưa nói xong đối phương đã trực tiếp dập máy, nghe tiếng tút--tút--ở đầu dây bên kia, anh ta không khỏi ngẩng đầu nhìn trần nhà. "Ông cụ nói chúng ta tự đi mà tìm" Ổn định tâm trạng xong, Kiều Duy Nam vẫn truyền đạt lại lời, có điều trong quá trình anh ta tự động lược bỏ vài từ thô tục của ông cụ, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi.
Người đàn ông đứng bên mép giường không hề có ý muốn hành động, Kiều Duy Nam nhìn kim giây đang nhích về phía trước từng chút một, cả người càng thêm đứng ngồi không yên: "Nếu không thì tôi nghĩ cách cứu viện, chẳng qua cũng chỉ là mấy thành phân tôm tép mà thôi.”
Mãi đến khi nói xong, Mạc Dụ Hải vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, Kiều Duy Nam khẽ thở dài một hơi, đứng dậy yên lặng bước ra khỏi cửa, vẫy tay gọi Tinh Giang đang đứng ngoài cửa lại.
Nam Giao, trong một nhà xưởng bỏ hoang, một người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa nguyên đám đàn ông cao lớn, trong miệng ngậm một điếu thuốc, chiếc váy xẻ tà làm lộ ra đôi chân thon dài miên man.
"Chị Bảo Nhi, sắp đến thời gian rồi, anh. Anh Hải này không phải sẽ không tới chứ?" Một người đàn ông cao to bật chiếc bật lửa, châm điếu thuốc cho người phụ nữ, trên mặt tràn ngập nụ cười lấy lòng.
“Bốp!" Một tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên trong gian nhà xưởng trống trải, Tần Bảo Nhi phun điếu thuốc trong miệng ra, vẻ mặt hung ác nhìn người ngã trên mặt đất.
Nụ cười tàn ác nở rộ trên mặt Tần Bảo Nhi: "Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay không có ai tới cứu tạo, thì tao sẽ cho cả nhà mày xuống châu Diêm Vương, kéo ra ngoài!"
Vung tay lên, mấy người đàn ông kia lập tức kéo người trên mặt đất ra ngoài, trong chớp mắt nhà xưởng lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, nhưng những người đang đứng tại đây lập tức kinh hãi trong lòng.
"Chị Bảo Nhi, có người tới" Ngoài cửa vang lên tiếng động không lớn không nhỏ, nhưng đã đủ để người bên trong nghe được, nụ cười trên mặt Tần Bảo Nhi nháy mắt trở nên thâm sâu, cục diện này hoàn toàn nằm trong dự tính của cô ta.
Một chân đá văng cửa lớn, Kiều Duy Nam nhìn Tần Bảo Nhi bị thả giữa không trung, lông mày lập tức nhíu lại, phun ra hai chữ: "Thả người!"
Tần Bảo Nhi vốn dĩ đang giả vờ bất tỉnh, thời điểm nghe được giọng nói này thì hơi sửng sốt, từ từ mở mắt, nhìn hai người bị vây ở giữa, hoàn toàn không thấy bóng dáng Mục Du Hải, con người không khỏi trở nên rét lạnh.
Mấy người đàn ông áo đen thấy có người tới, không nói hai lời liền cầm vũ khí lên, bọn họ nhận mệnh lệnh dùng hết khả năng treo cổ người.
Không kịp nghĩ nhiều, trái tim căng chặt, Kiều Duy Nam lập tức đón đầu lao lên, không lâu sau những người xung quanh Kiều Duy Nam thưa thớt dần, ứng phó với đám người này không khỏi có chút cố sức..
Mắt thấy một chiếc rìu sắp bố về phía Kiều Duy Nam, nhưng tay chân anh ta lại bị mấy người đàn ông kìm kẹp, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ đau thương, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
"Rầm!"
Mấy tiếng động liên tiếp vang lên, nhà xưởng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Kiều Duy Nam mở mắt liền thấy được mấy người vừa nãy còn đang hăng máu chém giết giờ đã nắm đo đất. Nhìn kỹ, anh ta biết người vừa tới cũng không có ý định tàn sát, chẳng qua chỉ khiến cho họ mất đi năng lực phản kháng mà thôi.
"Mọi người sao rồi?" Mạc Du Hải cứu Tần Bảo Nhi đang lơ lửng trên không trung, sau đó chạy tới bên Kiều Duy Nam và Tinh Giang, nhíu mày nhìn vết máu trên người cả hai.
Không đợi hai người trả lời, Tần Bảo Nhi vừa được cởi trói dây thừng lập tức khóc lóc chạy tới phía sau Mạc Du Hải, ôm lấy anh: "Cảm ơn anh Du Hải, cảm. ơn anh vì đã cứu em, em còn tưởng hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này."
Ánh mắt sắc bén lên, Mạc Du Hải bước về phía trước một bước, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Biết ai trói cô đến không?"
Tần Bảo Nhi lắc lắc đầu, khẽ cắn môi, trên mặt lộ ra biểu cảm khiến người ta thấy mà thương, nỗ lực tỏ ra kiên cường.
"Đi về trước đi." Nhìn xung quanh một vòng, Mạc Du Hải nói xong thì dần. đầu đi ra ngoài cửa lời, trên mặt thoáng hiện lên sự nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiện điều này.
Mấy người còn chưa đi tới cạnh xe, liền nghe được một giọng đàn ông thô ráp phía sau hô lên: "Tất cả đứng lại hết cho tôi!"
Cập nhật truyện nhanh nhất tại