Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng Châu Bích Loan buông thìa của bà ấy xuống, ánh mắt mang theo tia tán thưởng nhìn Hạ Nhược Vũ, có diều cũng chỉ trong nháy mắt, bà thích người phụ nữ thông minh.
Mà không phải những người phụ nữ lanh chanh kia, Hạ Nhược Vũ rất hợp ý bà ấy, chỉ tiếc…
“Hôm nay tôi không tới vì chuyện của
Du Hải.”
Không phải vì Mạc Du Hải thì còn vì ai2 Trong lòng Hạ Nhược Vũ lóe lên, người có thể khiến Châu Bích Loan nhớ tới, ngoại trừ Mạc Du Hải thì cũng chỉ có Mạc Du Uyên,
cô cũng cảm thấy không cần phải nghe
chuyện liên quan đến Mạc Du Uyên.
Châu Bích Loan nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô đã hiểu dụng ý tới hôm nay của bà ấy: “Hôm nay tôi tới vì Du Uyên.”
“Cháu không rõ ý của dì.” Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía bà ấy.
Châu Bích Loan chăm sóc rất tốt cho nên mu bàn tay vẫn đẹp đẽ bóng mượt như tay thiếu nữ, móng tay được sơn một lớp sơn bóng bảo vệ, dưới ánh đèn trở nên lấp. lánh, nhẹ nhàng gõ trên bàn, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
“Cô Hạ quả nhiên rất thông minh, tôi cũng không cần vòng vo nữa, tôi không phản đối cô và Du Hải ở bên nhau, tôi chỉ có một yêu cầu, hi vọng cô cắt đứt quan hệ, không được gặp mặt Hàn Công Danh nữa.”
“Dì Loan biết Hàn Công Danh?” Hạ Nhược Vũ không tức giận, trong lòng có cơ hơi buồn cười, cô cho là Châu Bích Loan biết con gái của mình hẹn hò với một tên cặn bã thì sẽ cố gắng phản đối, không ngờ lại dung túng như vậy.
Điều này trực tiếp phá vỡ sự hiểu biết của cô đối với Châu Bích Loan.
Châu Bích Loan cũng vì tức giận, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Mỗi một người đàn ông tiếp cận con gái tôi, tôi đều sẽ tra rõ ràng.”
Cho nên bà ấy biết Hàn Công Danh là tên cặn bã, nhưng không chỉ không kéo con gái mình lại, còn trở tay đẩy một cái xuống hố. Hạ Nhược Vũ không tin nổi nhìn
bà ấy: “Vì sao?”
“Du Uyên thích là được rồi.” Châu Bích Loan không đối mặt với cô, mà hơi cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô.
Bà ấy đương nhiên biết Hàn Công Danh là hạng người gì, bà ấy cũng có ngăn cản, nhưng tối qua, con gái trở về, không chỉ làm loạn với bà, còn lần đầu tiên cầu xin bà vì một tên đàn ông. Dưới mu bàn tay đều là thịt, bà không đau lòng sau được.
Bỏ đi, gia sản sự nghiệp nhà họ Mạc lớn, bà cũng không có ý định dùng hôn nhân của con gái để làm thẻ bài củng cố sự nghiệp. Mặc dù Hàn Công Danh có hơi đào hoa, năng lực và tướng mạo cũng không có gì chê trách.
Trừ bỏ chút bệnh vặt, cũng không phải không xứng với con gái mình, công thêm thân phận của Hàn Công Danh, có bà trông chừng, cậu ta cũng không dám làm gì với
con gái mình.
Đây cũng là điểm quan trọng khiến bà đồng ý.
Hạ Nhược Vũ không biết suy tính của Châu Bích Loan, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, tại sao lại có người mẹ như vậy? Cô thật sự nghi ngờ, Mạc Du Uyên có thật sự là do bà ấy sinh ra không, có điều nhìn trình độ dung túng, thì có lẽ là không ôm sai: “Được thôi, dì vui là được, cháu và Hàn Công Danh đã lâu không liên lạc chứ nói chỉ là nhìn thấy.”
Mặc kệ Châu Bích Loan có cho cô gặp Hàn Công Danh hay không, trong lòng cô cũng không có cách nào tha thứ cho Hàn Công Danh.
“Ý của tôi, có lẽ cô Hạ còn chưa hiểu rõ.” Châu Bích Loan nhìn chằm chằm cô: “Tối nay, Du Uyên sẽ đưa Hàn Công Danh
kỳ
về ăn cơm, ông nội của nó cũng về rồi.”
Không ngờ hai người đã đến trình độ ra mắt người nhà, phát triển đúng là nhanh chóng, trong lòng Hạ Nhược Vũ thì giễu cợt, ngoài mặt lại không có chút dao động: “Dì Loan, đây không phải là thứ cháu có thể quyết định, dù hẳn phải biết dây là tính của Du Hải.”
Nhắc đến đứa con trai ưu tú kia, nháy mắt Châu Bích Loan liền ngơ ngác, có điều cũng chỉ một giây ngắn ngủi, bà đã khôi phục lại bộ dạng trang nhã: “Tôi tin cô Hạ sẽ có cách.”
Châu Bích Loan đúng biết cách đẩy việc, không muốn cô đến nhà họ Mạc, lại
– không muốn nói thẳng với Mạc Du Hải, còn định để cô chủ động gánh ni.
Cô làm gì tốt bụng như vậy.
“Xin lỗi dì Loan, cháu không có năng
lực này.”
Hạ Nhược Vũ ngưng một giây, rồi cười vô hại với bà: “Không thì cháu gọi cho Du Hải nói một tiếng, chắc anh ấy biết ý của dì rồi nhất định sẽ đồng ý và thông cảm.”
Châu Bích Loan cho là Hạ Nhược Vũ muốn bắt con của mình thì tất nhiên sẽ phải tất cung tất kính đối với bà, có điều, sau cuộc trò chuyện này, bà cũng đã nhìn ra cô gái này không dễ nắm như Lục Khánh Huyền.
Sự dịu dàng trong mắt cũng lạnh đi mấy phần: “Cô Hạ đây không bằng lòng sao?”
“Không phải cháu không bằng lòng mà là cháu thực sự không có cách nào thuyết phục Du Hải, cháu nghĩ dì Loan còn hiểu anh ấy hơn so với người khác.” Ai chẳng biết giả ngu, Hạ Nhược Vũ liền trực tiếp đầy Mạc Du Hải ra làm bia đỡ.
kỳ
Nói bóng gió cũng rõ ràng, muốn cô không đi thì đơn giản, chỉ cần Châu Bích Loan có thể thuyết phục con trai mình.
Sự bất mãn trong mắt Châu Bích Loan càng thêm nồng đậm: “Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Dì Loan làm quá rồi, cháu chưa hề nói một câu uy hiếp nào.” Hạ Nhược Vũ học điệu bộ của bà, ngoài cười mà trong lòng thì không đáp lại.
Ánh mắt của Châu Bích Loan lạnh đi, có điều được dạy bảo nghiêm ngặt nên vẫn biết tiết chế: “Nếu vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng cô Hạ nữa, có điều tôi nghĩ cô Hạ cũng không để ý tôi mời thêm người khác nhỉ.”
Không cần nói tên, Hạ Nhược Vũ cũng biết người khác mà Châu Bích Loan mời là ai, cô không quan tâm nói: “Đó là nhà của dì Loan, khách thì theo chủ thôi.”
k
Biểu cảm như nói “bà muốn mời ai thì mời, tôi không quan tâm”.
Châu Bích Loan bị thái độ thờ ơ của cô làm tức nghẹn, môi mấp máy, lãnh đạm nói: “Cô Hạ không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng, hi vọng buổi tối cô Hạ vẫn có thể cười giống như bây giờ.”
Nói xong đứng dậy, tức giận rời di.
Hạ Nhược Vũ vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng của Châu Bích Loan biến mất. Đã tới quán cà phê mà không uống thì có hơi thiệt, sau đó, cô gọi một tách cà phê, hài lòng hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Trong lòng vẫn đang tự hỏi thái độ vừa rồi của mẹ Mạc Du Hải là yêu thương cưng chiều không biết điểm dừng đối với con gái sao, nhưng mà nói nhiều như vậy, ngoại trừ mở đầu, bà ấy chỉ nhắc đến tên Mạc Du Hải một chút.
Cuối cùng không nói qua chuyện của anh, cho dù là trọng nữ khinh nam cũng không nên dùng thái độ này chứ?
Trừ phi, Mạc Du Hải không phải là con của Châu Bích Loan
Hạ Nhược Vũ bị ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, điện thoại trên bàn đúng lúc rung lên, dọa cô suýt chút nữa làm đổ
cà phê, nhìn đến cái tên hiện trên màn hình. Truyện Lịch Sử
Có chút im lặng, thật sự nghĩ cái gì thì cái đó tới, cô đành phải đặt tách cà phê xuống, nhận điện thoại: “Alo…’
“Em đi ra rồi?” Giọng đàn ông trầm thấp mang theo chút lo lắng lạ thường.
Hạ Nhược Vũ gật đầu: “Đúng vậy, em ra ngoài uống cà phê một chút không được sao?”
Cô không ngốc đến nỗi nói chuyện chuyện của Châu Bích Loan ra, không nói
kỳ
đến việc Mạc Du Hải có tin hay không, với sức của Châu Bích Loan, cô đấu không lại.