Mạc Du Hải ném lại một câu rồi không
ở lại nữa, đưa người vào trong phòng cấp
cứu.
Hàn Công Danh sững sờ nhìn Mạc Du
Hải ôm Hạ Nhược Vũ đi, một câu cũng
không nói lên lời, trong mắt như hiều ra cái
gì, lại giống như đã mất đi cái gì, sắc mặt
hốt hoảng lại mờ mịt.
Thấy Lâm Minh Thư đột nhiên trở nên
an tĩnh, trong lòng có áy náy và hối hận
không nói ra được.
Thật ra, anh ta mới là kẻ đầu têu.
Bảo vệ đang ép Lâm Minh Thư rời đi,
đi tới bên cạnh Hàn Công Danh, Lâm
Minh Thư đột nhiên mở miệng, nói nhỏ một
câu: “Công Danh, giữ gìn sức khỏe.”
Cơ thể anh ta liền run lên một cái,
trong mắt đầy vẻ không dám tin, Lâm Minh
Thư lại cười thành tiếng với anh ta, rồi
ngoan ngoãn đi theo bảo vệ.
“Minh Thư, xin lỗi… Cuối cùng Hàn
Công Danh không giả bộ được nữa, hô lên
phía sau lưng cô. ỷ
Cơ thể Lâm Minh Thư cứng đờ, nụ
cười trên mặt càng thêm tươi đẹp, trong
mắt lóe lên tia lạnh lùng. Hạ Nhược Vũ, tôi
sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Không ai thấy được trong chỗ ngoặt
kia có một bóng người đang đứng. Lục
Khánh Huyền đã chứng kiến toàn bộ quá
trình, hai tay vì kích động mà nắm chặt, một
chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi, Lâm
Minh Thư đã có thề giết chết Hạ Nhược Vũ.
Cô ta cũng sẽ không còn nỗi lo về sau,
trong lòng cô ta thầm hận không thôi, vai
phụ luôn chết vì nói nhiều, hành động của
Lâm Minh Thư đã cho cô ta một lời cảnh
báo, nếu Lâm Minh Thư trực tiếp ra tay, Hạ
Nhược Vũ chắc chắn phải chết, nhưng lại
bị Du Hải ngăn lại.
Trong lòng anh quả nhiên không
buông xuống được Hạ Nhược Vũ, cho dù
cô ta lấy tính mạng ra cũng chỉ có thể kéo
anh ở lại bên cạnh, chứ không có được trái
tim của anh.
Đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên,
dọa Lục Khánh Huyền thấp thỏm trong
lòng, theo bản năng nhìn về bóng lưng đã
đi xa kia, thấy không ai phát hiện thì tranh
thủ thời gian lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.
Trên màn hình hiện lên một cái tên
khiến cô ta không thề nào cúp máy được.
Lục Khánh Huyền hít sâu một hơi, bình ổn
lại tâm tình mới nhấn kết nối.
“Khánh Huyền, đang ở đâu vậy?”
Giọng điệu của Lục Hằng mang theo
một tia thân mật khiến Lục Khánh Huyền
cảm thấy không thoải mái, nhưng cô dường
như đã sớm thích ứng đối với loại tình
huống này, giọng điệu cung kính: “Vâng,
chủ tịch Hằng, tôi vừa có chút việc ở bệnh viện.”
Nghe được tin cô ta ở bệnh viện, Lục
Hằng không khỏi lo lắng: “Sao vậy? Ốm à?
Có nặng lắm không, ở bệnh viện nào, tôi
qua xem một chút.”
“Cảm ơn chủ tịch Hằng quan tâm, tôi
không sao rồi, bây giờ sẽ về công ty ngay.”
Lục Hằng càng lo lắng, giọng điệu của Lục
Khánh Huyền lại càng bình tĩnh xa cách
hơn, cô ta không biết vì duyên cớ gì nhưng
cô ta tuyệt đối sẽ không bán mình hco một
người đàn ông đáng tuổi ba cô ta.
Lục Hằng biết biểu hiện của mình có
hơi quá, trầm tư một lát, giọng điệu lại trở
nên ôn hòa hiển hậu giống như ngày
thường: “Trưởng phòng Lục đừng suy nghĩ
nhiều, tôi làm lãnh đạo nên quan tâm tới
cấp dưới của mình thôi, nếu cô không sao
thì về sớm làm việc chút.”
Thấy giọng điệu của Lục Hằng trở về
như ban đầu, trong lòng Lục Khánh Huyền
cũng thở phào một hơi, nói chuyện càng
thêm cung kính: “Chủ tịch Hằng yên tâm,
chắc chắn tôi sẽ không làm trễ nải công
việc.”
Lục Hằng lại nói thêm vài câu nữa rồi
mới cúp điện thoại, vẻ mặt lại trầm tư.
Xem ra phải bắt đầu dùng kế hoạch B
thôi.
Lục Khánh Huyền cúp điện thoại xong
thì cất đi, vẻ mặt cũng không được khá lăm,
mặc dù lần này thoát được, nhưng không
chừng lần sau lại nữa. Không được, cô nhất
định phải nghĩ cách để làm triệt tiêu hoàn
toàn suy nghĩ của Lục Hằng.
Trong lòng bỗng nhiên có kế hoạch,
lông mày đang nhăn lại cũng giãn ra một
chút, vừa hay có thể mượn cơ hội này đầy
Du Hải ra, để tất cả mọi người biết bọn họ
mới là một đôi.
Trên hành lang, máu tươi nhỏ giọt trên
nền đá cầm thạch trắng toát, giống như
những đóa hoa máu, người ngoài nhìn thấy
đều hoảng sợ tránh di.
Gương mặt người đàn ông tối sầm lại,
cặp mắt u ám lộ vẻ bối rối, cánh tay ôm
người phụ nữ lại càng run, trong lòng
không ngừng vang lên tên của Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ, em nhất định, nhất định
không thể có việc gì!
Kiều Duy Nam thấy Mạc Du Hải, đang
tính gọi anh, lại thoáng thấy người phụ nữ
nằm xụi lơ trong lòng anh, hoảng sợ nhảy
lên: “Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy, Hạ
Nhược Vũ làm sao thế, sao cả người toàn
máu vậy…
“Lập tức chuẩn bị phẫu thuật, bảo kho
máu chuẩn bị máu tùy thời truyền.” Mạc Du
Hải ồn định lại giọng điệu nói.
Kiều Duy Hải thấy tình hình nguy cấp,
cũng thu lại vẻ đùa giỡn, vừa dặn dò trợ lý
của mình đi chuẩn bị, vừa đi theo Mạc Du
Hải tới phòng phẫu thuật.
Mạc Du Hải đặt người lên cáng cứu
thương, nhưng không đi vào trong. Kiểu
Duy Nam dừng bước chân lại, nghi ngờ hỏi:
“Du Hải, sao cậu dừng lại, nhanh thay quần
áo làm phẫu thuật
“Tôi không vào.” Mạc Du Hải nắm chặt
lấy bàn tay khẽ run: “Cô ấy giao cho cậu.”
Kiều Duy Nam há hốc miệng, lại nhìn
ánh mắt chăm chú của anh, hiểu ra rồi gật
đầu, quay người hô lên: “Động tác nhanh
chóng lên cho tôi, cứ lằng nhà lằng nhằng
thì nghỉ việc luôn đi cho tôi.”
Những người khác nghe thấy từ nghỉ
việc thì động tác liền nhanh hơn.
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lạ,
đèn trên đỉnh cũng sáng lên.
Lòng bàn tay Mạc Du Hải căng lên,
gân xanh nổi ra, xương tay tái nhợt, sỡ dĩ
anh không đi vào không phải vì không
muốn mà là không thầ.
Thấy Hạ Nhược Vũ máu me khắp
người, lần đầu tiên anh đã mất đi sự bình
tĩnh. Bác sĩ mà không ồn định được tâm
tình thì không thể làm phẫu thuật cho bệnh
nhân được. Chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có
thể sẽ cắt vỡ mạch máu của bệnh nhân.
Anh không dám mạo hiểm.
Càng không để Hạ Nhược Vũ xảy ra
chuyện gì.
Trái tim đến bây giờ còn đập loạn
không ngừng, trong chớp mắt đó, anh thật
sự cho là Hạ Nhược Vũ sắp phải chết rồi,
loại cảm giác hít thở không thông đó anh
không muốn tiếp tục trải nghiệm lần hai.
Đôi mắt lạnh nhìn chăm chú vào cánh
cửa đang đóng, không ai nhìn ra sóng
ngầm đang cuồn cuộn trong đôi mắt đen
đó.
Sau nửa tiếng, Hạ Minh Viễn và Đường
Hồng Xuân nghe tin cũng chạy tới, sắc mặt
đều khó coi.
Đường Hồng Xuân không kiểm chế
được mà rơi lệ: “Nhược Vũ đâu, Nhược Vũ
ở dâu, nó thế nào, ôi đứa con gái đáng
thương của tôi…”
Đúng là gần đây Hạ Nhược Vũ gặp xui
xẻo quá nhiều, mới đầu chỉ là do đến ngày,
sau đó lại thành viêm ruột thừa, bây giờ thì
bị người ta đâm một dao.
Đây quả là vận mệnh nhiều thăng
trầm, nhân sinh như vở kịch, cái mạng nhỏ
cứ mấp mé bên bờ sinh tử.
Hạ Minh Viễn thì bình tĩnh hơn, lúc
nhìn thấy Mạc Du Hải thì gật đầu với anh
một cái, cũng cố gắng an ủi Đường Hồng
Xuân đã kích động đến suýt ngất: “Nhược
Vũ còn đang làm phẫu thuật, lát nó ra mà
thấy bà như vậy thì sẽ còn lo lắng hơn.”
Mạc Du Hải không nói gì, chỉ bình tĩnh
đứng ở nơi đó.
“Nhưng mà, nhưng mà sao lại xảy ra
chuyện này. Lâm Minh Thư là bạn của
Nhược Vũ mà, sao nó lại làm thế?” Đường
Hồng Xuân nghĩ mãi không ra, trước kia bà
cũng gặp Lâm Minh Thư vài lần, còn thấy
đó là một đứa bé hoạt bát hiểu chuyện.
Nhưng đảo mắt một cái đã biến thành
người khác, còn đâm bị thương con gái yêu
quý của mình.