Lúc bước chân sắp ra đến cổng, sau lưng liền vang lên một âm thanh nhẹ nhàng: “Vì sao lại bị thương, trong lòng tự hiểu.”
Người đàn ông run lên một cái, gật đầu: “Thuộc hiểu rồ
“Đi đi” Phong Ngữ Hiên lười biếng tựa ở ghế sô pha, đèn trên đỉnh đầu rủ xuống, tạo thành một bóng râm trên gương mặt anh tuấn của anh ta, đôi môi cong lên như cười như không, lộ ra một tia quỷ dị và lạnh lùng.
Năng lực của Mạc Du Hải dù có mạnh thế nào thì tuyệt đối cũng không tưởng tượng được món quà mà hai người bọn họ chuẩn bị có bao nhiêu mãnh liệt.
“Mất dấu, làm sao lại mất dấu rồi, rõ ràng ở ngay phía trước…”
Ánh mắt Lục Khánh Huyền đẩy vẻ ảo não và không cam lòng, cô ta vất vả đuổi theo xe của Mạc Du Hải, lại mất dấu ở chỗ ngoặt.
Bây giờ mà lại đi tìm thì chính là mò kim đáy bể.
Từ xế chiều tìm tới tối, màn đêm buông xuống, bình xăng đã dần thấy đáy, cô ta vẫn không tìm được tung tích gì.
Lục Khánh Huyền có chút chán nản nện hai tay vào tay lái.
Tiếng còi xe ô tô chói tai vang lên trên con đường trống trải, may mà chung quanh cũng không phải quảng trường náo nhiệt gì, nên không gây nên sự chú ý cho người khác.
Làm đủ chuẩn bị, nghĩ tới tất cả các khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ mất dấu người ta.
Cô ta ngồi một mình không biết bao lâu, chỗ cửa kế bên ghế tài xế bỗng vang lên một chút, sau đó lại khôi phục hoàn toàn sự yên tĩnh.
“Mất dấu.”
Ánh mắt như muối giết người của Lục Khánh Huyền quét tới: “Cô làm gì thế, sao cô biết tôi ở đây?”
“Tôi có thể cứu cô ở chỗ kia, tìm được cô thì có gì mà lại?” Lâm Minh Thư lật gương dưới đỉnh xe, soi soi, tự thấy không tệ, cười với gương mặt phụ nữ được trang điểm kỹ càng trong gương, lúc này mới từ từ khép tấm gương lại.
“Đừng tưởng rằng cô đã cứu tôi thì có thể vung tay quá trán tới chuyện của tôi.”
Trong mắt Lục Khánh Huyền có sự dò xét và hoài
nghi, đến bây giờ cô vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc
Lục Khánh Huyền đã trải qua chuyện gì mà từ một cô
gái ngoan ngoãn trở thành một người phụ nữ quỷ kế đa đoan như vậy.
“Không phải nhìn, cô sẽ không muốn trải nghiệm những gì tôi đã trải qua đâu.”
Lâm Minh Thư bỗng nhiên rướn người về phía trước, nhếch miệng cười với Lục Khánh Huyền.
Lục Khánh Huyền bị hành động đột nhiên này của cô ta làm giật nảy mình, mặc dù vẻ mặt cô ta giống như đang cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười gì, lạnh lẽo khiến cho người ta hoảng hốt: “Đừng có đột nhiên lại gần tôi như vậy.”
“Cô đang sợ cái gì?” Lâm Minh Thư không quan im nhún vai, ngồi trở lại vị trí, lạnh nhạt nói: “Lục Khánh Huyền, từ bao giờ mà cô trở nên phiển phức như thế, lúc ở bệnh viện cô không như này.
Bàn tay của Lục Khánh Huyền đặt lên tay lái bỗng nhiên nắm chặt, không lên tiếng, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
Cô ta thay đổi rồi, một Lục Khánh Huyền từng tự tin, chín chắn, trưởng thành đã sớm bị Hạ Nhược Vũ mài đi, bây giờ cô ta gần như không nhận ra chính mình nữa, nhưng mà cô ta vẫn không thế nào khống chế khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu tình tứ bên người phụ nữ khác.
Có là ai cũng không chịu đựng được.
Lâm Minh Thư cũng không vội, chờ Lục Khánh Huyền nghĩ rõ ràng. Ngày đó cô ta nhận được tin tức từ người kia, liền đưa mấy người theo, vừa hay nhìn thấy Lục Khánh Huyền ngồi uống rượu giải sầu, bên cạnh đã có biết bao nhiêu chén rỗng, ngồi cũng không vững nữa.
Lúc đầu cô ta định trực tiếp đi vào, thế nào lại đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch ở trong lòng, nói nhỏ với người bên cạnh vài câu, mấy tên đàn ông gật đầu, đi tới chỗ Lục Khánh Huyền, bắt chuyện đùa giỡn, dùng mấy chiêu cũ rích.
Nhưng đối với một người phụ nữ độc thân mà nó, vốn không có khả năng phản kháng, còn cô ta thì tìm
đúng thời cơ thuận lợi tới giải cứu. Sau đó chuyện liền đi theo dự đoán. Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh một lúc lâu.
Sắc mặt Lục Khánh Huyền bình tĩnh lại, sau nhiều lần đắn đo thì cuối cùng cũng nói: “Đi đến nước này, tôi đã không còn có cách nào quay đầu lại.”
“Ổ, quay đầu cái gì, cô xem sau lưng mình còn đường sao?” Lâm Minh Thư không biết đang giễu cợt Lục Khánh Huyền hay đang trào phúng chính mình, khả năng là cả hai đi.
Cô ta cũng từng là một cô gái bình thường, theo đuổi tình yêu của mình, tự bước sâu vào vực thẳm, một bước lại một bước đi sai, nhưng mà cô ta chưa từng hối hận.
Tất cả cũng nên có một dấu chấm hết.
“Tôi không rõ vì sao cô lại biến thành thế này.” Lục Khánh Huyền nghiêng đầu nhìn cô: “Cứ như biến thành một con người khác vậy.”
“Cô muốn nói là thay da đổi thịt?”
Lục Khánh Huyền gật đầu.
“Ồ, một người vì sao lại thay đổi nhiều như vậy, cô
không có quyết tâm trở nên hung ác, chẳng qua là vì chưa đạt tới mức cần phải làm thế.”
Lâm Minh Thư nói, thuận tay lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc lá, động tác tự nhiên rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, hai mắt híp lại, phun ra một vòng khói mờ.
Động tác này của cô ta cực kỳ trôi chảy, cứ như đã làm cả ngàn lần.
Không gian trong xe vốn nhỏ, hai người lại ngồi gần nhau, khói thuốc trực tiếp phun lên mặt Lục Khánh Huyền, Lục Khánh Huyền nhướng mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét: “Đừng ở chỗ này hút thuốc, rất khó ngửi.”
Chuyện gì mà có thể khiến một người phụ nữ thay. đổi nhiều như vậy, trong lòng cô ta bắt đầu thấy tò mò.
“Mới đầu có hơi khó tiếp nhận, chờ cô quen rồi thì thấy thật ra cũng không tệ.” Lâm Minh Thư lấy từ trong bao thuốc ra một cây, mắt nhìn sâu vào Lục Khánh Huyền.
Đúng vậy, cô ta cũng không ngờ là có ngày mình sẽ hút thuốc, làm chuyện mà mình cực kỳ chướng mắt này, nhưng mà đoạn thời gian khủng hoảng kia, không có khói thuốc, cô ta có lẽ đã sụp đổ rồi.
Mà hút thuốc thì tính là gì, dưới chướng cái tên điên kia, bây giờ cô ta còn phải hút cả thuốc phiện, sớm đã thành nghiện rồi, cho nên mới có thể bảo gì nghe nấy với cái tên điên kia.
Cô ta còn nhớ rõ trong căn phòng tồi tàn đầy bụi đất, cô ta giống như con chó nằm trên đất, vì cơn nghiện phát tác mà run rẩy co cuộn cơ thể, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, cầu xin anh ta cho một chút VuÏ Vẻ.
Anh ta lại nhẹ nhàng nói: “Lâm Minh Thư, tôi sẽ không để cho cô chết, chết là giải thoát sau cùng, tôi biết trong nhà cô còn có vài người, ở nơi nào, đương nhiên cô không quan tâm thì cũng có thể lựa chọn cái chết.”
Ngừng một chút, ánh mắt của anh ta như vua chúa nhìn xuống dân thường: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chu cấp cho cô đầy đủ cả đời, chỉ cần cô muốn.”
Cô ta còn nhớ rõ nụ cười hung ác đó. Đến nay vẫn khiến cô ta run rẩy, sau vài lần, cô ta cũng không rõ mình là vì người nhà hay là vì cơn nghiện nữa.
Lục Khánh Huyền đánh rơi điếu thuốc: “Cho dù tôi đi tới bước này, cũng sẽ không sa đọa giống như cô.”