Hạ Nhược Vũ cũng không hiểu Mạc Du Hải định làm gì. Kiêu Duy Nam cầm súng và bao tay được đưa tới, khẽ lau qua một chút rôi mới mỉm cười nói thêm: “Trịnh Hùng nghịch súng ở nơi công cộng, lại vô ý va chạm làm cướp cò nên bản thân bị thương”
“Chậc chậc, đúng là trời có mắt rồi. Mọi người nói xem có đúng không?”
Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, đối mặt với mấy chục họng súng lạnh như băng, ai dám nói không phải? Cho dù nói đen thành trắng cũng chẳng có ai dám phản đối. Toàn bộ người ở đây đều gật đầu, không cân Kiêu Duy Nam nghĩ lý do, bọn họ cũng sẽ tự bổ sung vào.
“Đúng vậy! Trịnh Hùng là người hoành hành ngang ngược nổi tiếng ở vùng này. Anh ta gieo gió nên gặt bão thôi”
“Ngang nhiên mang hung khí trên người, rắp tâm không tốt, gây rối trật tự, an ninh xã hội.”
“Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát lập hô sơ”
Ở nơi này, tất cả mọi người đều có liên quan không nhiều thì ít với nhà họ Trịnh. Chỉ có điều người mà Trịnh Hùng trêu chọc không phải ai khác, mà chính là trời của Thành phố Đà Nẵng. Chọc phải người của Tập đoàn Thịnh Hoa thì còn bình an sao?
Ý của câu dậu đổ bìm leo chính là trường hợp này. Bọn họ đã chẳng cần suy sét đến chuyện báo thù của Trịnh Hùng sau sự việc này nữa, chỉ sợ cú đạp này của bản thân quá chậm sẽ bị Mạc Du Hải ghi hận.
Anh ôm lấy Hạ Nhược Vũ đi về phía trước, sau đó cúi đầu nhìn về phía Trịnh Hùng đang tỏ ra không cam lòng, lên tiếng với giọng hờ hững: “Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám tơ tưởng tới! Cho dù không phải hôm nay thi cũng sẽ là một ngày nào đó.’
Ý của anh rất dễ hiểu, cho dù hôm nay anh ta không tới, nhưng chỉ cần anh biết trong lòng anh ta có ý nghĩ như vậy, đã là tội chết rồi. Trịnh Hùng suýt nữa thở không ra hơi, hóa ra người ta đã tính toán từ trước rồi, chỉ chờ anh ta nhảy vào hố. Nhưng Trịnh Hùng thực sự không hiểu nên thở phì phò hỏi: “Vì một người đàn bà có đáng không?”
Mạc Du Hải đối đầu với nhà họ Trịnh của anh ta chỉ vì một người phụ nữ. Mặc dù bọn họ không phải đối thủ của nhà họ Mạc, nhưng cũng có thể làm cho nhà anh phải đau đầu. Trịnh Hùng không tin người đàn ông nắm quyền lực trong tay như Mạc Du Hải, sẽ chống lại anh ta và tất cả mọi người chỉ vì một người đàn bà.
Anh thu tâm mắt lại, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng: “Bỏ ngay cái ý nghĩ đó của anh đi. Nhà họ Trịnh cũng chỉ là bàn đạp của người khác mà thôi.”
“Không! Mạc Du Hải, anh không được..” Trịnh Hùng nghe xong là hiểu ngay ý của anh, người đàn ông này muốn diệt cỏ diệt tận gốc.
Mạc Du Hải nói xong không thèm nhìn anh ta nữa, dẫn Hạ Nhược Vũ xuống cầu thang. Từ đầu tới giờ cô vẫn luôn núp trong ngực anh. Hạ Nhược Vũ không phải người bằng gõ, trong lòng không thể nào không xúc động được.
Bây giờ đột nhiên nghĩ tới chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, cộ chẳng rõ bản thân đang giận dỗi cái gì? Đúng hơn là nó giống thi xem ai dõi lâu hơn, mặc dù cô mới là người sai trước. Chuyện hôm đó vẫn chưa giải thích rõ ràng, hơn nữa Lục Khánh Huyền lại làm tình hình tệ hơn nữa, Hạ Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc. Bọn họ chưa đi ra tới ngoài thì cửa lớn của Quán bar Ca Duyệt lại bị ai đó đẩy mạnh ra. Một đám người mặc đồng phục cảnh sát nối đuôi nhau đi vào. Cảnh tượng hỗn loạn lại diễn ra một lần nữa.
Tất cả mọi người cứ ngỡ là kiểm tra đột xuất nên sợ hãi vừa chạy tán loạn vừa gào thét ầm ï. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị khống chế.
“Làm sao bây giờ? Ai đã nhanh tay báo cảnh sát vậy?” Hạ Nhược Vũ bắt đầu lo lắng. Dù sao trên người Mạc Du Hải cũng có một khẩu súng. Chỉ cần bị tìm ra thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự vì tội tụ tập gây rối và mang theo súng.
Chuyện này không chỉ đơn giản là phạt tiền, mà chắc chắn còn phải ngồi tù nữa. Mạc Du Hải như phát hiện ra cô đang căng thẳng nên thản nhiên nói: “Không sao đâu.” Anh vẫn ôm cô đi xuống cầu thang. Những cảnh sát kia nhìn thấy Mạc Dư Hải ôm Hạ Nhược Vũ đi xuống.
Phía sau anh còn có mấy chục người đi theo, nhưng chẳng ai hỏi han gì, giống như bọn họ vốn chẳng tồn tại vậy. Mấy cảnh sát khác còn dạt ra tạo thành một con đường để bọn họ rời đi.
Đám người trên ghế dài đã hiểu ra.
Những cảnh sát này lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn như chẳng thấy đám người Mạc Du Hải, đã nói rõ tất cả.
Những người này đều do anh gọi tới, đương nhiên sẽ không ngăn cản đường đi của anh rồi.
Trịnh Hùng bị bắt, ngay cả khẩu cung cũng không bị hỏi. Cảnh sát nói lại những lời Kiều Duy Nam vừa nói một lần nữa với khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều không nói gì cả, kẻ địch mạnh như vậy thì ai đấu lại được.
Copy của Phía ngoài cửa Quán bar Ca Duyệt, Trần Hạ Thu Phương ngáp một cái nói: “Nhược Vũ à, bây giờ không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây. Mai gặp lại.” nhé: “Sao có thể để người đẹp về nhà một mình được, tôi đưa cô về” Kiều Duy Nam cũng không phải tìm lý do để chuồn trước nữa.
“Có lái xe miễn phí thì sao không dùng!” Hai người nhự đang tấu hài, sau khi tự quyết định thì chỉ “vèo vèo” vài cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Giờ đây chỉ còn lại Hạ Nhược Vũ đang lúng túng đứng cạnh Mạc Du Hải. Cô cảm thấy như bị dày vò từng giây từng phút, nhưng lại không biết nói gì để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Đúng lúc Tinh Giang lại đi từ bên trong ra: “Cậu chủ, chuyện bên trong đã xử lý xong” Anh ta dừng lại một chút, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ nói: “E rằng cả đời này Trịnh Hùng cũng không ra được nữa” “Về thôi” Mạc Du Hải không nói thêm câu gì về chuyện này nữa, chỉ bình tĩnh nói.
Tinh Giang khẽ gật đầu, lái chiếc xe Maybach đang đậu ở gần đó tới.
Anh chỉ nói hai chữ: “Lên xe” Cô còn có quyền lợi nói từ “không” sao? Đương nhiên là không có rồi. Hạ Nhược Vũ mấp máy môi, cuối cùng vẫn xoay người lên xe. Chiếc xe chạy xuyên qua con đường yên tĩnh. Tiếng gió gào thét đang mang từng luồng hơi lạnh từ bên ngoài vào trong xe. Trên người Hạ Nhược Vũ vẫn đang mặc bộ độ “mát mẻ”, cô bất giác rụt vai lại. Một chiếc áo khoác rộng còn vương hơi thở của người đàn ông bá đạo ập tới, bao phủ hoàn toàn thân thể xinh xắn của cô.Copy của
May mà Hạ Nhược Vũ không phải nhìn biểu cảm trên mặt anh lúc này. Cô nép vào một góc xe, ngồi bất động ở đó, người đàn ông ngồi bên cạnh cũng không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, khi xác định anh thật sự không nói lời nào, Hạ Nhược Vũ đang núp trong chiếc áo kia mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết là nên buồn hay nên vui vì tình huống lúng túng này.
Tỉnh Giang dừng xe lại, sau đó chạy xuống xe mở cửa xe cho bọn họ.
Mạc Du Hải xuống xe, cũng không nhìn Hạ Nhược Vũ mà đi thẳng vào bên trong. Trên người cô vẫn đang mặc chiếc áo của anh, nó dài tới đầu gối của cô: Nhìn.chẳng khác nào đứa trẻ con lén mặc quần áo của người lớn.
Hạ Nhược Vũ không biết nên đi theo sau Mạc Du Hải hay là quay về.
Nhưng thấy từ nãy tới giờ anh không nói gì, trong lòng cô cũng không chắc chắn. Hạ Nhược Vũ thà rằng anh làm mặt lạnh với mình, không thì mắng mình mấy câu cũng được. Im lặng như vậy trông rất đáng sợ.
“Cô Nhược Vũ, cậu chủ đang chờ cô đấy” Tinh Giang lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Nhược Vũ “a” một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía anh. Đúng là Mạc Du Hải đang chờ cô, vẫn chưa đi tới thang máy, cũng không xoay người lại. Nhưng dụng ý rất rõ ràng. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, tội lỗi do mình gây ra thì phải gánh lấy kết cục dù nó có khó khăn tới đâu.
Hạ Nhược Vũ cất bước đi tới, quả nhiên khi nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Du Hải cũng bước lên phía trước tiến vào trong thang máy. Cô thấy cửa thang máy sắp đóng nên cũng vội vàng bước như bay vào trong. Trong nháy mắt, khi cô tiến vào trong thì cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Nếu cô chỉ chậm vài giây nữa là sẽ bị kẹp ở giữa, cảnh tượng kia chắc chắn sẽ làm Hạ Nhược Vũ không dám nhìn thẳng.