Cách đó vài mét, chỉ còn có ba năm bước nữa là tới, không chỉ đưa tay ra đỡ được Hạ Nhược Vũ, lại còn xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ.
Thành công mà bảo vệ cô bên mình.
Hạ Nhược Vũ hồn bay phách lạc, cuối cùng cũng nhìn thoáng qua vị “anh hùng” giải cứu mình, sao lại thấy có chút quen quen thế nhỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng sửng sốt: “Sao lại là anh?” Hai lần đụng phải người đàn ông này trong bệnh viện.
“Là tôi đó chị gái, có phải tôi xuất hiện đúng lúc lắm không?” Ngay khi khuôn mặt của Phong Ngữ Hiên xuất hiện, Hạ Nhược Vũ bỗng nghe được biết bao nhiêu cô gái xung quanh thốt lên.
“Chúa ơi, đàn ông gì mà đẹp trai thế?” “Đẹp trai chết mất, đẹp trai chết mất, tim tôi bay ra ngoài rồi này” “Ghen tị quá, tôi cũng muốn được anh ấy cứu như vậy” Hạ Nhược Vũ giật giật khoé miệng, mãi lúc này cô mới chợt nhận ra mình bị anh ta ôm trong nửa vòng tay, vậy nên nhanh chóng đẩy anh ta ra rồi đứng lên.
Hạ Nhược Vũ không biết nói gì lúc này cả.
Gã đầu trọc nhận ra mình bị bỏ qua một bên, hung hăng gầm một tiếng: “Còn đứng đó làm gì, bắt cả đôi lại cho tao” “Vâng đại ca” Mấy tên đàn em cũng cùng cũng có phản ứng, xắn tay áp lên, sẵn sàng chuẩn bị đối phó.
Hạ Nhược Vũ nhìn xung quanh mọi người đang xem chuyện vui, trước đó, mọi người còn trốn xa sợ bị liên lụy cơ mà? Vậy mà Phong Ngữ Hiên vừa mới đến, mấy cái người này đã bắt đầu khóc lóc khổ sở, lo lắng: “Gọi cảnh sát đii, sao lại để xảy ra chuyện này chứ?” “Em trai ơi cẩn thận kìa” “Nhiều người như vậy mà bắt nạt một người, các người có còn là đàn ông không thế?” Thực ra, Hạ Nhược Vũ lúc này không buồn chút nào đâu, mà là muốn khóc luôn, cái xã hội này nhìn mặt mà sống sao? Phong Ngữ Hiên dường như không bị những âm thanh kia ảnh hưởng, đưa tay chạm vào đầu cô, giống như đang chạm vào thú cưng: “Chị gái nhỏ đừng sợ, tôi sẽ quay lại ngay thôi.” “Đừng có đùa nữa, cậu còn không mau đi báo cảnh sát đi, bọn họ không thể làm gì tôi đâu” Hạ Nhược Vũ cũng nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này.
Nhưng có vẻ như Phương Ngữ Hiên không muốn hợp tác cho lắm, chỉ vui vẻ vẻ nói: “Chị đang lo lắng cho tôi đấy à?” Đúng vậy, tôi đang lo lắng cho cậu đấy, tôi lo cậu bị chậm phát triển nên mới như vậy đấy. Hạ Nhược Vũ đỡ trán, đau đầu nói: “Đừng tỏ ra khoa trương như thế” Tại sao hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ra cái tên thiếu gia này chứ? Nếu là Tinh Giang thì có phải tốt không? Đám người này cũng còn lâu mới là đối thủ của Tinh Giang.
“Đừng lo, tôi cũng không để cho chị xảy ra chuyện gì đâu” Phong Ngữ Hiên nói xong liền làm hành động vuốt tóc mái về phía sau, hành động này lại gây ra một tiếng hét kích động từ mấy cô gái xung quanh.
Hạ Nhược Vũ bắt đầu hoài nghị, không biết tên này đến đây để đẹp trai hay là để săn gái nữa. Ngay khi cô vừa định nói ra thì bỗng nhiên có một nắm đấm đang hướng đến phía sau lưng anh ta, mà lúc này Phong Ngữ Hiên vẫn đang cười xán lạn với mình.
Hạ Nhược Vũ hét lên: “Cẩn thận phía sau” Nhớ truyen one nhé khách. Ngay khi mọi người đang lau mồ hôi lạnh, Phong Ngữ Hiên không nói tiếng nào, cũng không quay đầu lại, chỉ đưa cánh tay ra phía sau, bắt lấy nắm đấm kia một cách chính xác, dùng sức ấn xuống.
Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng như heo bị chọc tiết: “A a a a a a a cánh tay của tôi, cánh tay của tôi sắp gấy rồi” Đôi mắt phát sáng của Phong Ngữ Hiên nhìn thẳng vào Hạ Nhược Vũ, như một chú chó nhỏ đang chờ chủ nhân khen ngợi: “Chị nhìn xem, tôi nói sẽ bảo vệ chị mà” “Cậu.. cậu… a… sau lưng cậu còn có một người nữa kìa” Hạ Nhược Vũ còn chưa nói xong, bỗng có một tên lao đến phía Phong Ngữ Hiên.
Tuy nhiên, anh ta không hề lo lắng chút nào, chỉ đá chân về phía sau, đạp thẳng vào xương bánh chè của tên kia.
Rầm một tiếng, lại một tiếng kêu nữa vang lên: “A a a a a đầu gối của tôi” Các cô gái xung quanh đều ôm ngực, hai mắt long lanh mà nhìn Phong ngữ Hiên, hô to: “Ôi chao, đẹp trai quá, ngầu quá, em trai ơi” Giống y như một nhóm hoạt náo viên, sức mạnh của mấy anh chàng đẹp trai vô cùng đáng sợ.
“Chị còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đó” Hạ Nhược Vũ ở một bên lo lắng gần chết mà anh ta vẫn còn bình tĩnh: “Trước tiên cậu có thể giải quyết xong vấn đề này, rồi chúng ta nói chuyện sau được không?” Định cứ như vậy mà doạ chết cô à? “Được rồi, nghe lời chị gái” Phong Ngữ Hiên cuối cùng cũng xoay người lại, bắt đầu nghiêm túc giải quyết chuyện này. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn cả đám người: “Mấy người muốn một chọi một, lần lượt từng người, hay cùng nhau xông lên đây?” Cái loại cá ăn tạp này, không là gì trong mắt anh ta cả? Đám đàn em của gã đầu trọc liếc mắt nhìn nhau, sau đó liếc nhìn anh em của mình đang nằm khóc trên mặt đất, gật đầu hét lớn: “Anh em ta cũng lên” Quả nhiên, Phong Ngữ Hiên không làm các em gái thất vọng. Không chừa ra một động tác dư thừa nào, có thể nói là qua một hai cú đánh, không đến mười phút sau, cả đám anh em của gã đầu trọc kêu rên liên tục.
Gã đầu trọc kia thấy đàn em của mình bị đánh cho tơi tả, bản thân hắn cũng không phải là đối thủ của anh chàng kia, lúc này chỉ dám mạnh miệng hô lên: Đọc full trên trumtruyen.com. “Cứ chờ đó, sẽ có lúc tao gọi người đến tóm gọn hai chúng mày” “Khoan đi đã, đến đây tóm gọn luôn đi này” Phong Ngữ Hiên hét vê hướng gã đầu trọc bỏ chạy.
Rõ ràng là thấy gã đầu trọc càng chạy càng nhanh.
Đám đông không giải tán mà nhìn hai người họ một cách hào hứng.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ vẫn nghĩ đến chuyện ăn lẩu, nhìn đám người này bỗng nhiên từ bỏ ý định đó, chỉ nói với Phong Ngữ Hiên: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm” “Được, đi thôi chị gái, tôi biết một chỗ bán lẩu rất ngon, so với cái quán này còn ngon hơn” Phong Ngữ Hiên nói, thản nhiên kéo tay Hạ Nhược Vũ, nhưng bị cô né tránh. Trong mắt anh ta lúc này hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ngay lập tức ổn định tinh thần.
“Đi thôi, chị gái” Hạ Nhược Vũ không thích bị người khác chạm vào, huống chỉ, người đàn ông này cô mới chỉ gặp có vài lần. Nếu hôm nay anh ta có không xuất hiện đi chăng nữa, thì Hạ Nhược Vũ cũng là tự mình chịu đựng mà thôi.
Sau khi lưỡng lự, cô gật đầu đuổi theo.
Phong Ngữ Hiên không đi ra phố mà lại đi vào trong trung tâm thương mại. Hạ Nhược Vũ xem thường, trong này thì có cái quán gì ngon chứ? Cô đã ăn hết mấy quán lẩu ngon ở đây rồi. Đi nữa thì sẽ đến khu dân cư đó.
“Bên trong đâu có quán lẩu nào?” “Chị gái, cứ tin ở tôi, chúng ta sắp đến rồi” Sợ cô không tin, Phong Ngữ Hiên giơ tay chỉ về phía một tòa nhà cổ kính đang treo đèn lồng trước cửa.
“Chính là nó.” “Cậu chắc chứ?” Hạ Nhược Vũ chưa bao giờ đi vào sâu bên trong, nên không để ý còn có một quán lẩu như vậy nằm ở đây.
“Đúng, ở đó. Tôi cũng vô tình tìm được. Có thể cách bài trí của nhà hàng khiến chúng ta không thích. Nhưng hương vị ở đây rất ngon, cũng rất sạch.” se.
Ô