Cơ miệng của Lục Hằng hơi giật giật một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Tư lệnh, anh đừng có ép người quá đáng.
Sài Vạn Hưng cười lạnh, ông ta nói: “Tôi ép người quá đáng? Thuộc hạ của tôi nghi ngờ những người anh em huynh đệ là do ai giết? Mặc dù bọn họ làm trái lệnh của tôi, tự ý làm xăng làm bậy, làm ra rất nhiều chuyện xấu xa, bẩn thỉu, thế nhưng người của tôi thì tự có gia pháp riêng để xử lý. Cậu dựa vào cái gì mà giết bọn họ?” Trong lòng Lục Hằng vô cùng căng thẳng, thế nhưng ông ta vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: “Tư lệnh, anh hiểu nhầm rôi, bọn họ không phải do tôi giết. Là Mạc Du Hải làm” Sài Vạn Hưng lại cười lạnh: “Du Hải có thể làm ra những chuyện như thế sao. Cậu ấy sẽ chỉ bắt họ lại chứ tuyệt đối sẽ không giết chết họ. Hơn nữa việc kinh doanh ở đây của họ không phải bây giờ cậu đã tiếp quản rồi sao, đừng có xem tôi như tên ngốc nữa” Lục Hằng không còn lời nào để nói nữa, đúng là những động tác của ông ta đã quá rõ ràng rồi, muốn giấu những người bình thường còn đang khó nữa huống chỉ là nói tới Sài Vạn Hưng.
“Tư lệnh, anh nghe tôi giải thích.
Tôi không biết bọn họ là thuộc hạ của anh mà, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không ra tay với bọn họ.” Những lời nói này là những lời thật lòng, nếu như Lục Hằng biết hai anh em kia là thuộc hạ của Sài Vạn Hưng thì ông ta tuyệt đối không có suy nghĩ dám đụng tới bọn họ.
Sài Vạn Hưng lạnh lùng cười: “Tôi biết, cậu vẫn còn chưa dám to gan tới mức đó. Nhưng mà nói đi nói lại thì việc cậu muốn giết Du Hải càng khiến tôi không thể chịu được so với việc cậu giết hai anh em bọn họ. Thôi bỏ đi, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.
Người đâu, bắt tên này ném vào rừng đi” Mấy vệ binh tiến lên phía trước chuẩn bị kéo Lục Hằng ra ngoài. Lục Hằng đột nhiên rút một khẩu súng lục từ bên hông ra, vẻ mặt vô cùng dữ tợn nói: “Đừng qua đây. Tư lệnh, anh đối xử với tôi như vậy thì đừng có mà trách tôi không khách khí. Tôi có chết cũng phải kéo anh chịu tội thay!” Sài Vạn Hưng đã trải qua vô số trường hợp như thế này. Thế nên ông ta rất điêm tĩnh, cười lạnh nói: “Chó cùng rứt giật à? Tôi không tin cậu thật sự dám nổ súng!” Lục Hằng cắn răng nói: “Vốn dĩ là tôi không dám, nhưng mà anh muốn giết tôi thì tôi cũng không thể ngồi im chờ chết được.
Mạc Du Hải tiến lên phía trước, anh bình thản nói: “Đợi chút đã, tôi có chuyện muốn hỏi ông. Ông đã tiếp nhận được nhiều việc làm ăn như vậy thì có lẽ sẽ không chủ động tới làm phiền tôi. Thế nhưng tại sao ông lại vội vã muốn đặt cược ván bài này chứ?” Lục Hằng cười lạnh: “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cậu.
Yên tâm đi, hôm nay cho dù tôi có chết ở đây thì cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, Mạc Du Hải!” Mạc Du Hải mỉm cười: “Nếu như ông thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ bỏ qua cho ông. Ông Hưng, tôi có thể làm chủ không?” Sài Vạn Hưng khoát khoát tay: “Đương nhiên là có thể rồi. Ở Nam Á, cậu chính là một nửa chủ nhân, không có ai dám không nghe lời cậu cả” Mạc Du Hải gật gật đầu, nói với Lục Hằng: “Bây giờ ông có thể nói được rồi, tôi và ông Hưng đều là những người nói lời giữ lời.” Lục Hằng có chút do dự, ông ta vẫn còn đang ngờ vực liệu có phải Mạc Du Hải lừa ông ta hay không. Ngộ nhỡ Mạc Du Hải nuốt lời vậy thì ông ta sẽ chết một cách rất khó coi.
Mạc Du Hải cười cười: “Ông không cần nghi ngờ nhân phẩm của tôi. Ít nhất so với ông, tôi còn tốt hơn nhiều, tôi nghĩ trong lòng ông cũng biết mà” Lục Hằng do dự một lát, cuối cùng ông ta cũng buông khẩu súng trong tay xuống, thở dài một tiếng sau đó nói: “Thực ra tôi cũng không muốn để xảy ra xung đột với cậu sớm như thế này.
Nhưng mà Hàn Công Danh đã ra tay rồi, cậu ta bắt Lục Khánh Huyền để uy hiếp tôi, muốn tôi phải ra tay với cậu” Hạ Nhược Vũ tiếp lời, nói: “Lục Khánh Huyền chỉ là một giám đốc của công ty các ông, không tới nỗi ông phải đề cao tầm quan trọng của cô ta vậy chứ?” “Cô không cần nghỉ ngờ lời nói của tôi, bởi vì những lời đó là tôi nói thật.
Lục Khánh Huyền là con gái ruột của tôi” Lục Hằng đấu tranh tư tưởng rất lâu cuối cùng mới nói ra bí mật này.
Vẻ mặt của Mạc Du Hải không hề thay đổi, anh đã tới nghĩ tới chuyện giữa Lục Hằng và Lục Khánh Huyền có mối quan hệ nào đó không muốn để cho người khác biết. Ngược lại, Hạ Nhược Vũ lại vô cùng kinh ngạc: “Ông nói ông chính là ba ruột của Lục Khánh Huyền sao?” Lục Hằng gật gật đầu: “Vốn dĩ tôi che giấu chuyện này là bởi vì tôi có rất nhiều kẻ thù, tôi không muốn bọn họ lợi dụng Khánh Huyền để đối phó tôi.
Nhưng mà người tôi tin tưởng nhất đã bán đứng tôi, vì thế mới bị Hàn Công Danh lợi dụng.
Hạ Nhược Vũ lúc này mới bừng tỉnh: “Chẳng trách Lục Khánh Huyền lại âm hiếm như vậy, hóa ra là do gen di truyền” Lục Hãng lạnh lùng nói: “Những chuyện các người muốn biết tôi cũng đã nói rồi, có định buông tha cho tôi không đây” Mạc Du Hải cười cười, nói: “Ông có thể đi được rồi, từ trước tới nay tôi chưa từng nuốt lời bao giờ.” Lục Hãng như người trong lúc tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy tia sáng. Mắt ông ta sáng rỡ sau đó vội vàng rời khỏi sòng bạc, người đàn ông kia cũng cun cút đi theo phía sau.
Mạc Du Hải cười cười: “Đợi tới lúc chúng tôi kết hôn nhất định sẽ mời ông Hưng” Sài Vạn Hưng vô võ bả vai của Mạc Du Hải, nói: “May mà cậu thông báo trước cho tôi biết chứ nếu không tôi cũng không biết đó là cậu. Lục Hãng còn muốn kêu tôi xuất binh đối phó với cậu ở sân bay nữa đấy” “Ông Hưng, Lục Hằng chạy trốn rồi, xưởng chế tạo vũ khí và việc làm ăn buôn bán thuốc phiện của ông ta giao cho ông xử lý vậy. Tôi không mong những thứ độc hại này tôn tại. Nhưng mà tôi cũng biết đây là kế sinh nhai của rất nhiều người, vì thế xử lý như thế nào tôi van phải hỏi” Mạc Du Hải thản nhiên nói.
Sài Vạn Hưng bật cười: “Sao nào Du Hải, cậu nghĩ tôi là loại người gì thế.
Mặc dù tôi là quân phiệt, nhưng mà chưa từng là ra những chuyện táng tận lương tâm. Tôi sẽ phá hủy nhà máy sản xuất thuốc phiện, nhưng mà xưởng sản xuất vũ khí vẫn có ích cho tôi. Cậu biết đấy, phải giữ gìn địa bàn lớn như thế này thì trong tay không thể không có đồ trang bị được” Mạc Du Hải gật gật đầu: “Vậy được rồi. Ông Hưng, nếu như không còn việc gì khác vậy thì chúng tôi về trước đây, vẫn còn có việc cần chúng tôi phải giải quyết” Sài Vạn Hưng cũng không giữ họ lại, ông ta nói: “Ừm, tôi cho người đưa cậu ra sân bay, lúc đi tảo mộ nhớ thay tôi thắp cho ba cậu nén nhang nhé.” Dưới sự hộ tống của thuộc hạ của Sài Vạn Hưng, Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ đã tới sân bay.
“Du Hải, vội vàng quay về như thế sao? Có phải là vì Lục Khánh Huyền không?” Hạ Nhược Vũ có chút ghen tuông hỏi.
Mạc Du Hải cười cười: “Mặc dù Lục Khánh Huyền không phải là người phụ nữ tốt, thế nhưng vẫn chưa đến nông nỗi hết thuốc nữa. Anh không thể nhìn Hàn Công Danh kiêu căng ngạo mạn được, anh ta là một người rất khó đối phó, phải bóp chết anh ta từ trong trứng nước mới được.” Hạ Nhược Vũ nhíu mày: “Nhìn Hàn Công Danh không giống kể xấu cho lắm, sao anh ta lại có thể trở nên như thế này chứ?” Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Bởi vì anh ta biết làm thế nào mới có thể tranh giành em từ anh”