câu nói của Lâm Minh Thư, cho đến
thật lâu sau cô mới hiểu được “đứa
con duy nhất” có nghĩa là gì.
“Hàn Công Danh, anh mù rồi à,
không thấy Lâm Minh Thư không đi
dép sao, bây giờ cơ thể cô ấy còn yếu,
nếu có gì sơ xuất, tôi sẽ cho anh đi ăn
cơm tù”
Hàn Công Danh bị chửi, sắc mặt tối
sầm lại, đứng bất động thật lâu: “Hạ
Nhược Vũ, không ngờ cô máu lạnh vô
tình đến vậy”
“Anh có thời gian ở đó nói nhảm
mà không có thời gian ôm Lâm Minh
Thư ra à? Cô ấy mang thai con của
anh, bây giờ mấy rồi, chắc anh cũng
được thở phào nhẹ nhõm nhỉ”
Hạ Nhược Vũ vốn đang cố nén
giận, lúc này liền bộc phát: “Tôi nói cho
anh biết, cô ấy không truy cứu, tôi cũng
sẽ tố anh cố ý đả thương người, anh có
tin không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô,
Hàn Công Danh hết cách, đi qua kéo
Lâm Minh Thư lại, đẩy cô ta lên
giường: ‘Lâm Minh Thư, cô làm loạn
đủ chưa? Nếu tôi mà mất việc, cô đừng
mơ tôi sẽ nhìn đến cô”
Một câu của anh ta khiến cho Lâm
Minh Thư lập tức sững người, không
dám tin ngẩng đầu nhìn về phía anh ta:
“Rốt cuộc anh có lương tâm không thế,
đó là con của chúng ta đấy!”
“Mất thì mất, vốn cũng không nên
tồn tại” Hàn Công Danh không để ý
chút nào mà nói, việc đã đến nước này
có bao biện cũng vô dụng, chỉ cần anh
†a sau này làm ra thành tựu, anh ta tin
Hạ Nhược Vũ vẫn sẽ ngoan ngoãn trở
về bên cạnh mình.
Lâm Minh Thư cảm giác như mình
ngã vào trong hố băng, thật sâu, thật
đâu, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt
anh tuấn kia, trái tim cô ta vẫn không
cứng rắn được, bi thương che mặt
khóc nấc lên.
Hạ Nhược Vũ thấy cảnh tượng này
thì trong lòng có cảm giác không nói
lên lời, Hàn Công Danh đối xử với Minh
Thư như vậy, Minh Thư lại không quở
trách một câu.
Đáng thương nhất vẫn là đứa trẻ
vẫn chưa thành hình kia, chỉ là thẻ bạc
trói buộc Minh Thư vào tên đàn ông
này.
“Đi thôi” Trần Hạ Thu Phương võ
bả vai Hạ Nhược Vũ nói.
Hạ Nhược Vũ gật đầu đi ra.
Hàn Công Danh nhìn chằm chằm
Hạ Nhược Vũ một chút, trong lòng cuối
cùng vẫn là có hơi bận tâm nên lựa
chọn ở lại.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, Hạ
Nhược Vũ cảm thấy trong tim mình
như có một tảng đá đè nặng không rời,
hai người im lặng đi ra ngoài.
“Nhược Vũ, cậu không cần suy
nghĩ nhiều, đây đều là lựa chọn của
Minh Thư” Trần Hạ Thu Phương cũng
không biết nên an ủi thế nào.
Hạ Nhược Vũ cố gắng nở ra nụ
cười miễn cưỡng: “Tôi chỉ thấy không
hiểu, vì sao cô ấy không buông tay:
“Rất nhiều chuyện không thể dùng
tư duy bình thường để giải thích, đặc
biệt là tình cảm, một khi rơi vào thì
không có cách nào thoát ra” Trần Hạ
Thư Phương có chút cảm thán nói.
Hạ Nhược Vũ cúi đầu thì thào: “Vậy sao.
Nếu quả thật như vậy, bây giờ dứt
ra còn kịp không, cô không muốn mình
cũng lâm vào bước đường như Minh
Thư, ngay cả tự tôn của bản thân cũng
vứt bỏ, cô vẫn là cô của lúc đầu sao?
“Ai lúc còn trẻ mà chưa từng gặp
qua tên đàn ông cặn bã chứ, tôi còn
tưởng đàn ông tốt trên đời này tương
đối nhiều” Trần Hạ Thu Phương là một
người thuộc trường phái tích cực.
Hạ Nhược Vũ đang định nói tiếp thì
một bóng người nhỏ nhắn đi tới, vẻ mặt
dịu dàng như một bé thỏ trắng thuần
khiết: “Thu Phương, Nhược Vũ, hai
người ở đây sao.”
Nếu không phải Hạ Nhược Vũ
không mất trí nhớ, cô sẽ bắt đầu nghỉ
ngờ người phụ nữ hung ác không thể
tưởng tượng được ngày đó với người
trước mặt này có phải là cùng một
người không: “Lục Khánh Huyền, lại ra
nhảy nhót à”
“..” Lục Khánh Huyền cứng đờ mặt,
nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình
thường: “Nhược Vũ, cô còn tức giận
sao, ngày đó là do tôi xúc động.”
“Ấy đừng, chúng ta tự biết trong
lòng là được rồi” Hạ Nhược Vũ cũng
không muốn phối hợp diễn kịch với cô
ta, cho dù Lục Khánh Huyền có thể
hiện ra vẻ hiền lương, dịu dàng cũng
không che giấu được sự thật cô nhìn
thấy ngày đó.
Lục Khánh Huyền chính là người
đẹp lòng dạ rắn độc.
Trần Hạ Thu Phương quan sát hai
người một phen, không hiểu sao cô ấy
ngửi thấy mùi thù địch nồng đậm: “Chị
Khánh Huyền, vết thương của chị tốt rồi
à?”
“Đúng vậy, đã có thể xuất viện rồi,
hôm nay tới kiểm tra lại” Lục Khánh
Huyền dịu dàng nói, trong lòng oán
chết Trần Hạ Thu Phương, nếu không
phải trong công ty có mấy đồng nghiệp
tốt bụng nói cho cô ta biết công việc
của cô ta bị cố vấn mới tới cướp đi, cô
ta còn không biết gì.
Cô ta mà xuất viện muộn vài ngày,
đoán chừng mạng lưới quan hệ mà cô
ta tích lũy được đều bị chuyển hết sang
†ay người khác.
Vì vậy cho dù cơ thể vẫn còn chưa
thích ứng hoàn toàn, cô ta vẫn lựa
chọn xuất viện trở lại công việc.
Nghĩ tới hai người vẫn chưa trả lời
câu hỏi của mình, cô ta hỏi lại lần nữa:
“Thu Phương, sao đột nhiên lại đến
bệnh viện thế?”
Cô ta biết Hạ Nhược Vũ chắc chắn
sẽ không nói, trực tiếp hỏi Trần Hạ Thu
Phương.
Trần Hạ Thu Phương đang định
nói, Hạ Nhược Vũ lại lên tiếng ngăn lại:
“Tôi đau dạ dày, để Thu Phương tới lấy
thuốc giúp tôi, sao, không được à?”
Hạ Nhược Vũ vừa nhìn đã biết
dụng ý của Lục Khánh Huyền, đơn giản
là muốn hỏi thăm một vài thông tin từ
chỗ của Thu Phương. Nếu sơ suất lần
này của Hàn Công Danh mà bị Lục
Khánh Huyền bắt được thì chắc chắn
sẽ bị đá ra khỏi Cảnh Minh.
Không phải cô muốn giúp Hàn
Công Danh.
Mà là muốn bọn họ ở trong công ty
kiềm chế lẫn nhau, không ai chiếm
được điểm tốt.
Bị Hạ Nhược Vũ ngăn lại, Trần Hạ
Thu Phương cũng nhanh chóng phản
ứng, mặc dù không rõ dụng ý của
Nhược Vũ, vẫn thuận theo cô mà nói:
“Đúng vậy, chị Khánh Huyền, Nhược Vũ
không thoải mái cho nên em theo cô
ấy tới”
Trong mắt Lục Khánh Huyền lóe
lên vẻ nghi ngờ, vừa rồi cô ta có cảm
giác Trần Hạ Thu Phương định nói gì
đó, nếu không phải Hạ Nhược Vũ ngăn
cản thì đã nói ra rồi. Đúng là người phụ
nữ đáng ghét, luôn làm hỏng chuyện
của mình.
Trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo,
cô ta nói: “Ra là vậy, dạ dày của Nhược
Vũ không tốt, nhất định phải chú ý.”
Nghe lời quan tâm giả tạo của cô
†a, Hạ Nhược Vũ ngoài cười nhưng
trong lòng thì không, gật đầu nói: “Cô
Lục cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe,
chẳng may tức giận mà bị bệnh thì
cũng không tốt lành gì.”
Cô đang ám chỉ lại việc ngày đó
Lục Khánh Huyền cố ý giả bệnh, Mạc
Du Hải có thể không phát hiện ra,
nhưng cùng là phụ nữ, cô liếc mắt là có
thể nhận ra.
“Nhược Vũ, cảm ơn cô quan tâm,
tôi sẽ cố gắng chăm sóc sức khỏe cho
tốt” Lục Khánh Huyền cũng không thấy
xấu hổ khi bị vạch trần, sắc mặt vẫn
như thường.
Trần Hạ Thu Phương đứng cạnh
nghe thì hoang mang không hiểu gì,
luôn cảm thấy trong lời nói của hai
người có hàm ý gì đó, thế nhưng cô
nghe không hiểu một câu nào.
“Thu Phương, chúng ta đi thôi,
đừng làm trễ nải việc tái khám của cô
Lục.” Hạ Nhược Vũ không muốn tiếp
xúc với kẻ lòng dạ rắn rết như cô ta
nữa, chuẩn bị rời đi.
Trần Hạ Thu Phương ừ hai tiếng.
Ở góc rẽ đột nhiên xuất hiện một
thân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi,
bước chân nâng lên của Lục Khánh
Huyền không tự chủ lui về, ánh mắt si
ngốc nhìn người đàn ông đó.
Cô ta cho là anh sẽ dừng lại trước
mặt mình, nhưng không ngờ anh lại
trực tiếp vòng qua bắt lấy tay người
phụ nữ kia.
Trong lòng Lục Khánh Huyền trùng
xuống, biết rõ sẽ đau lòng nhưng vẫn
không nhịn được đi xem.