cô cũng hiểu được lòng hiếu thảo của cô
nên đã đồng ý: “Có việc gì phải gọi điện
thoại ngay đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Đường Hồng Xuân vẫn có chút lo lắng,
nói: “Hay là mẹ đi cùng con nhé, cùng lắm
thì trong phòng đặt thêm một chiếc giường
là được.”
“Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt thì cứ
ở đây đi, bệnh viện cũng không phải là nơi
tốt lành gì, ngay mai ba mẹ nấu món gì đấy
ngon ngon là được rồi.” Hạ Nhược Vũ vừa
nói vừa bày ra bộ dạng thèm ăn.
Đường Hồng Xuân cũng cười theo, bất
lực nói: “Được, mẹ biết rồi.”
Tiến ba mẹ đi xong thì bầu trời cũng tối
dần.
Hạ Nhược Vũ chán nản nhìn lên trần
nhà, sớm biết như vậy thì cô sẽ nhờ mẹ làm
cho mình ít đồ ăn trước đi rời đi, bây giờ cô
phải lê thân hình nửa tàn phế của mình, làm
gì cũng không được, thậm chí cô còn
không có lực để rời khỏi giường lấy điện
thoại.
Cô cũng từng nghĩ đến những việc
chẳng hạn như nhấn chuông, nhưng
chuông lại nằm ở phía sau giường, cô chỉ
có thể trừng mắt nhìn nó.
Cô không biết liệu mình có thể vượt
qua đêm nay hay không…
Đói quá.
Một tiếng sau, bụng cô cồn cào kêu
lên, Hạ Nhược Vũ sờ sờ cái bụng bằng
phẳng của mình, tự đắc hở dài nói: “Haizz,
cái bụng nhỏ này đi theo mình đã cực khổ
lắm rồi, mình lại làm nói đói nữa chứ.”
Kim trên tường đã chỉ đến 7 giờ, mắt
cô như nhìn xuyên thấu, lao xuống giường
lấy điện thoại đặt thức ăn.
Không phải ở đây có giường kiểm tra
phòng sao, sao giờ này không có một bóng
người nào cả vậy, chẳng lẽ bác sĩ và y tá đã
quên mất cô vẫn còn sống đây sao?
Đúng lúc cô định đứng dậy thì nắm
cửa di chuyển, trước ánh mắt trông đợi của
cô là một thân hình cao lớn hiên ngang tiến
vào, vừa thấy có người đi đến, cô lập tức rụt
người lại.
Có lẽ vì ánh mắt của cô gái có phần
quá khẩn thiết, trong lòng Mạc Du Hải cũng
có chút dao động, nhưng lúc nhìn thấy cô
yếu ớt rụt người lại, đôi mắt đen của anh
chợt lóe lên, bình tĩnh lại: “Xem ra em
không đói, vậy anh đi ra ngoài trước nhé.”
“Cái gì, Mạc Du Hải anh đừng đi, quay
lại đây, quay lại đây cho em.” Hạ Nhược Vũ
nghe nói có đồ ăn liền không kìm chế bản
thân và cũng không quan tâm đến sự kiên
trì của anh nữa, vội càng la lên: “Em sắp
chết đói rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của
cô đang nhìn chằm chằm cái hộp giữ nhiệt
trong tay, khóe miệng anh nhếch lên, nhìn
cười bước đến: “Chưa ăn tối sao?”
Anh chỉ tùy tiện hỏi một câu, không
ngờ Hạ Nhược Vũ thở dài nói: “Nếu em ăn
rồi thì bây giờ em có đói tới mức như vậy
không?”
Cũng chính vì buổi sáng ăn cháo của
anh ta mà đến bây giờ vẫn không ăn được
gì cả, Mạc Du Hải cau mày, anh nói với
giọng trầm thấp mang lại cảm giác khó
chịu mà ngay cả anh cũng không biết: “Tại
sao em không ăn cơm?”
“Em muốn ăn thì cũng phải có người
mang đến cho em chứ.” Có thể ba mẹ cô
không nghĩ rằng cô sẽ tỉnh lại nên chẳng
mang gì đến cả, vừa lúc trong bụng còn sót
lại một ít thức ăn, nên không nghĩ đến việc
nhờ ba mẹ làm cho một ít đồ ăn.
Sau một buổi chiều tiêu hóa, không
biết số cháo kia đã đi đâu cả rồi.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy Mạc Du Hải
mở nắp ra, mùi hương không ngừng bay
vào mũi, hít mạnh một hơi, nước miếng đã
bắt đầu ứa ra, nhưng trên mặt vẫn phải bày
ra vẻ bình tĩnh.
Thực ra trong lòng đã bắt đầu gầm
gào, làm món súp này còn phải nghiền ra,
chẳng phải tính bỏ đói cô sau đó kế thừa
tài sản của cô à.
Thật ra Mạc Du Hải căn bản không
thích gia sản nghèo nàn của cô chút nào,
nếu được anh còn có thề tặng cho cô hai
đứa con trai, Hạ Nhược Vũ đói sắp chết nên
cảm thấy động tác của anh rất chậm.
Đợi đến khi anh làm xong mọi việc,
ngón tay của Hạ Nhược Vũ đã không thể
chờ đợi thêm được mà cử động, thơm quá,
là súp chim bồ câu!
Hôm nay cô rất muốn ăn thịt gà, chim
bồ câu nhỏ như vậy làm sao đủ nhét răng
chứ.
Mạc Du Hải cứ như vậy, bình tĩnh quan
sát những biểu cảm phong phú trên mặt
cô, lúc thì hưng phấn, lúc thì tiếc nuối, lúc
thì bối rối, đôi lông mày lúc cau lại lúc giãn
ra theo sự thay đổi của tâm trạng, đôi mắt
mơ màng ngấn nước dưới hàng lông mi liên
tục đảo.
Trong lòng phần nào đó cũng trở nên
dễ chịu một chút.
Chỉ là nghe thấy cái miệng nhỏ nhắn
hồng hào của cô nói với giọng ghê tởm:
“Mạc Du Hải, tại sao không mang súp gà
đến cho em, anh không biết sức khỏe của
tôi vẫn chưa tốt lên sao?”
“.. Cô gái này thật sự biết phá vỡ
bầu không khí, Mạc Du Hải nhếch miệng
nói: “Súp bồ câu tốt cho việc phục hồi vết
thương hơn.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Nhược Vũ miễn
cưỡng hét lên, mặt anh đen lại, quyết định
không tính toán với cô bệnh nhân này nữa.
Nhìn thấy bộ dạng vừa háo hức mãn
nguyện vừa ăn của cô, trong lòng Mạc Du
Hải có chút xót xa, như thể đã lâu rồi cô
không được ăn, giống như những người tù
nhân được thả ra, ham muốn với thức ăn
cũng khác người bình thường.
Nếu Hạ Nhược Vũ trong lòng Mạc Du
Hải nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ không thể
nào ăn nổi, còn có thể tức đến ói máu.
Cô giải quyết con bồ câu bằng tốc độ
nhanh gấp đôi bình thường, mặc dù không
no được mười phần nhưng chí ít cũng lấp
đầy bụng được bảy phần, cũng được xem
như là có an ủi, cuối cùng cô còn nấc một
cái.
Sau đó cô mới có tâm trạng ngầng đầu
lên nhìn Mạc Du Hải, thấy anh ta đang nhìn
chằm chằm mình, liền nhớ lại cách ăn
“hung tàn” của mình, không biết Mạc Du
Hải có cảm thấy mình không có hình tượng
hay không.
Ăn uống xong xuôi, Hạ Nhược Vũ mới
bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình,
hắng giọng nói: “Vậy gì nhỉ, cảm ơn anh,
Mạc Du Hải.”
“Chỉ vậy thôi sao?“ Người đàn ông
lạnh lùng nói.
Hạ Nhược Vũ liếc xéo anh ta: “Vậy anh
muốn như thế nào nữa?”
“Dùng một chút vật chất để cảm ơn
đi.” Mạc Du Hải gầm gừ với cô, hàm răng
trắng bạch dó của anh, ánh mắt lóe lên tia
sáng tối khó lường.
Sao có thể vừa cười vừa lộ ra hàm
răng trắng sáng vậy chứ? Tuy trong lòng
Hạ Nhược Vũ nghĩ như vậy nhưng lại không
dám nói ra, sao có thể nói người ta vừa
mang đồ ăn đến, vừa chăm sóc mình, ăn bờ
môi mềm, nắm bàn tay mềm mại ấy, cô chỉ
còn cách không tình nguyện nói: “Cùng
lắm sau khi em xuất viện sẽ mời anh ăn một
bữa cơm.”
“Được.” Mạc Du Hải cũng không từ
chối, cứ thế đồng ý.
Hạ Nhược Vũ còn cho rằng anh ta còn
muốn làm khó mình một chút, nhất thời
không biết nên trả lời như thế nào.
Bây giờ đã sắp 9 giờ rồi, Mạc Du Hải
không những không quay về, mà còn mang
món hầm đến thăm cô, trong lòng cảm thấy
có chút kỳ quá: “Vậy gì nhỉ, Mạc Du Hải,
anh có muốn đi về không?”
“Anh không muốn.” Mạc Du Hải không
hề nhìn cô, thoải mái bước đến cạnh
giường cô.
Cô vừa nhìn thấy anh bước đến gần,
thân hình lập tức rụt lại, miệng nói lắp ba
lắp bắp: “Anh làm gì đấy?”
“Đây là chai nước cuối cùng phải
không?” Mạc Du Hải nói một câu đáp cũng
như hỏi, dùng các ngón tay bóp ống cao su
và điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ nảy ra một ý
nghĩ, ngón tay và bàn tay của người đàn
ông này nên là tay của một nghệ sĩ chơi
đàn dương cầm, nhưng không may đây lại
là một bàn tay cầm dao mà thôi.
Mạc Du Hải gọi vài lần cô mới ngỡ
ngàng ngầng đầu lên: “Anh gọi em sao?”
“Thuốc sắp truyền hết rồi.” Mạc Du
Hải nhướng mày, trong đầu cô nhóc này lại
đang nghĩ chuyện gì đó.
Bị ánh mắt u ám của anh nhìn chằm
chằm, cô vội vàng hu hu kêu khóc vài tiếng
nói: “Đúng, đây là chai cuối cùng rồi.”