Lục Khánh Huyền thì thấy cửa lớn khép
hờ, ánh mắt của anh trầm xuống rồi
đưa tay đẩy cửa đi vào.
“Khánh Huyền?”
Anh đưa mắt nhìn thoáng qua
phòng khách, không có một ai, chẳng
lẽ ngất ở trong phòng ngủ ư. Mạc Du
Hải không nghĩ thêm gì nhiêu nữa mà
đi vào bên trong.
Anh càng đi vào trong thì lông mày
càng nhíu chặt, quanh chóp mũi còn
có thể ngửi được một mùi rượu nhàn
nhạt, cửa phòng ngủ cũng khép hờ, Lục
Khánh Huyền nằm trên giường không
nhúc nhích.
Mạc Du Hải vội đi tới xem hơi thở
của Lục Khánh Huyền, cơ thể mới tới
gần một chút thì người phụ nữ vốn
đang ngất kia lại bỗng nhiên đưa tay
túm lấy cánh tay rắn chắc của người
đàn ông, rồi nhìn anh bằng đôi mắt
đáng yêu tội nghiệp.
Tiếng nói dịu dàng như chảy nước:
“Du Hải, em cho là anh không đến”
Giữa hơi thở của người phụ nữ
trước mặt còn giữ lấy một mùi rượu
nồng nặc, sắc mặt của Mạc Du Hải lại
càng thêm khó coi, anh không ngờ
rằng Lục Khánh Huyền lại dùng chuyện
này để lừa anh, khó trách Hạ Nhược Vũ
sẽ châm chọc như thế.
Mạc Du Hải nghĩ đến ánh mắt cuối
cùng của Hạ Nhược Vũ thì bỗng nhiên
trái tim thắt lại, sự lạnh lùng trong mắt
anh lại càng thêm rõ ràng: ‘Lục Khánh
Huyền, đùa tôi rất vui đúng không?”
“Du Hải, em không đùa anh mà,
đúng là vừa rồi em có đau thắt, nhưng
bây giờ đã tốt hơn một chút. Em rất
nhớ anh, nhưng anh càng ngày càng
thờ ơ với em”
Lục Khánh Huyền uống rất nhiều
rượu để tăng thêm sự can đảm, cô ta
buông xuống tất cả kiêu ngạo và tự tôn
thường ngày, chỉ muốn đạt được sự
chăm sóc và tình yêu của người đàn
ông trước mặt.
Vì tạo nên bầu không khí say rượu
cho mình mà Lục Khánh Huyền còn đổ
hết mấy bình Whisky, để bình trên bàn
trên đất để lấy giả làm thật, lại uống
thêm mấy ngụm để giả vờ.
Vẻ mặt của Mạc Du Hải vô cùng
khó coi, không chỉ bởi vì anh bị Lục
Khánh Huyền lừa gạt mà còn một số
cảm xúc chính anh cũng không hiểu,
anh kéo tay của người phụ nữ kia ra
khỏi người mình.
Rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Khánh Huyền, em say rồi”
“Em không say, em biết là anh, là
Du Hải. Chẳng lẽ anh không cảm nhận
được nhiệt độ của trái tim em ư?” Bỗng
nhiên Lục Khánh Huyền cầm lấy tay
của Mạc Du Hải rồi đặt lên ngực mình.
Cảm xúc mềm mại trong lòng bàn
tay để cho Mạc Du Hải run lên, thật chí
Lục Khánh Huyền còn không mặc áo
ngực. Anh lập tức rút tay ra rồi nói:
“Nếu em không có việc gì thì tôi đi
trước đây.”
Mạc Du Hải nghĩ đến đôi mắt quật
cường của Hạ Nhược Vũ thì trong lòng
bỗng nhiên mềm nhữn ra, lại có chút
gấp gáp không thể chờ đợi, đây là lần
đầu tiên trong lòng anh có một cảm
giác chỉ muốn về.
Nhưng mà sao Lục Khánh Huyền
lại có thể buông tha cơ hội tốt như thế
này chứ. Cô ta bám lên người Mạc Du
Hải như một con bạch tuộc, ôm chặt
không buông, giọng nói vừa tủi thân
vừa đau khổ: “Du Hải đừng đi, anh ở lại
với em được không?”
“Buông tay ra.” Giọng nói trầm thấp
của Mạc Du Hải mang theo một chút
cảnh cáo, điều này có nghĩa là anh đã
tức giận.
Lục Khánh Huyền không chỉ không
buông tay mà còn ôm chặt Mạc Du Hải
hơn, cô ta dán chặt những đường con
quyến rũ của mình lên cơ thể mạnh mẽ
của người đàn ông, quanh mũi đều là
mùi của Mạc Du Hải, trước mặt là
gương mặt đẹp trai của anh.
Thế sao mà cô ta buông tay cho
được: “Du Hải, em thích anh thật lòng
mà, chẳng lẽ anh quên rằng trước đây
chúng ta cũng hạnh phúc như thế sao?”
Lần này Mạc Du Hải không nói nữa
mà dùng hành động để chứng minh
rằng mình không kiên nhẫn nữa rồi,
anh không thèm để ý đến cái ôm của
Lục Khánh Huyền mà quay người đi ra
ngoài.
Lục Khánh Huyền không nghĩ tới
Mạc Du Hải sẽ từ chối quyết liệt đến
thế, trong miệng cô ta khô khốc, lại
càng thêm oán hận Hạ Nhược Vũ. Nếu
không phải Hạ Nhược Vũ thì chắc chắn
Du Hải sẽ không nhãn tâm với cô ta
như thế.
Nhưng cô ta đã nói đến đây rồi mà
người đàn ông này vẫn thờ ơ thì sao lại
không đau thấu tim gan được chứ?
“Du Hải, vì sao, vì sao anh không
bằng lòng cho em một cơ hội?”
Tiếng khóc của người phụ nữ vang
lên sau lưng Mạc Du Hải, nhưng anh
chỉ khựng lại một giây rồi đi ra ngoài
không chút do dự.
Sự tức giận và uất ức mà Lục
Khánh Huyền kiềm chế để đạt được
mục đích giờ phút này lại toàn bộ bộc
phát ra ngoài, cô ta lập tức đi xuống
giường rồi ngăn Mạc Du Hải lại: “Nói đi,
vì sao anh không nói chuyện. Hay là
anh thích người phụ nữ khác thật rồi!”
“Từ lúc em trốn đi thì quan hệ giữa
chúng ta cũng đã biến mất.” Trong mắt
của Mạc Du Hải chỉ còn sự lạnh lùng,
nếu không phải còn thừa lại chút tình
cảm thì hôm nay anh cũng sẽ không
đến, càng sẽ không mắng cô bé kia.
Chắc chắn là cô ấy đang ngồi trên
giường ôm gối đầu rồi mắng thầm anh
đây.
Sự dịu dàng thoáng qua trong mắt
Mạc Du Hải khiến cho Lục Khánh
Huyền đau nhói, cô biết rằng sự dịu
dàng đấy không dành cho mình mà là
bởi vì người đàn bà chết tiệt kia: “Em
rời đi là vì tương lai của chúng ta,
chẳng lẽ anh không biết thân phận của
chúng ta cách xa nhau lớn đến đâu
sao?”
“Em nỗ lực học tập, cố gắng nâng
giá trị bản thân rồi mới về nước cũng là
bởi vì có một ngày có thể xứng đôi với
anh. Nhưng anh thì sao, lại đối với em
như thế, em mới đi bao lâu anh đã dây
dưa với người phụ nữ khác”
Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt khóc lóc
kể lể của Lục Khánh Huyền với sự lạnh
lùng, anh nói: “Nói trắng ra là em không
tin tôi mà thôi.”
Lời nói thẳng thừng của người đàn
ông khiến cho Lục Khánh Huyền giật
mình, cô ta cảm thấy hoảng hốt, nắm
chặt tay áo của anh rồi nói: “Không,
không phải thế đâu Du Hải, em tin anh
ma.
“A, nếu như em tin tôi thì đã không
lén lút rời đi, lại còn đi mấy năm trời.”
Mạc Du Hải đưa tay phủi tay Lục
Khánh Huyền ra khỏi tay áo mình.
Trong lòng lại nghĩ đến chuyện rề
rà thêm không ít phút, hẳn là Hạ Nhược
Vũ đang rất sốt ruột.
Lại cũng không biết gọi điện thoại
tới hỏi một chút.
Lục Khánh Huyền cũng cảm nhận
được cảm xúc gấp gáp không kịp chờ
đợi của Mạc Du Hải. Người khác không
thể hiểu được sự đau đớn trong lòng
cô ta, dường như chỉ cần cô ta buông
tay ra thì người đàn ông trước mặt sẽ
ra đi mãi mãi.
Không, cô ta không muốn rời khỏi
Mạc Du Hải, cho dù thế nào thì cũng
phải giữ anh lại.
“Vâng, là em đi, anh không hiểu em
cũng không sao cả. Nhưng em vì anh
mà không quan tâm đến mạng sống
của mình, vậy mà anh lại tổn thương
em vì người phụ nữ kia. Du Hải, đến
cùng là anh có lương tâm hay không.”
Bỗng nhiên Lục Khánh Huyền đưa
tay kéo một cái, món đồ quý nhất trên
người cô ta cũng đã mất, toàn bộ cơ
thể trắng nõn nà lộ ra trong không khí,
phơi bày trước mặt người đàn ông này.
Hai trái bưởi trước ngực kia lại
càng dựng đứng lên, cơ thể của người
phụ nữ này rất cân xứng, lồi lõm chập
trùng, chỉ cần là đàn ông đều sẽ bị hấp
dẫn.
Nhưng mà Mạc Du Hải không phải
là người đàn ông bình thường, anh nhìn
động tác này của Lục Khánh Huyên thì
lập tức dời mắt đi, nhíu mày rồi nói:
“Mặc quần áo vào”
“Em kém Hạ Nhược Vũ cái gì chứ,
là gương mặt này, hay là năng lực? Anh
nói đi, nếu anh muốn đi thì ít nhất cũng
phải để cho em hết hi vọng”
Lục Khánh Huyền rất kiêu ngạo về
dáng người của mình, nhưng động tác
của người đàn ông lại càng khiến cho
cô ta đau đớn.
“Trừ gia cảnh không bằng cô ta ra
thì em còn chỗ nào thua nữa chứ!”
Cánh tay của Mạc Du Hải vung ra,
cái chăn lớn trực tiếp trùm lên đỉnh đầu
của người phụ nữ kia, anh nói: ‘Lục
Khánh Huyền, giữ cho mình một chút
danh dự đi”