“Bị thương gì mà khẩn cấp như vậy:
“Không rõ, hình như bị trúng đạn, đang trên đường rồi.”
“Giữa ban ngày có người dám nổ
súng, ông trời ơi…”
Mấy người y tá vừa bàn luận vừa chạy ra ngoài.
Mạc Du Hải đang nghỉ ngơi sau ca
phẫu thuật, lông mày anh nhíu chặt khi Tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng anh luôn có một dự cảm xấu, không biết bây giờ cô đang làm gì.
Gần đây anh đang tra một số việc, sẽ có chút nguy hiểm nên mới để cho cô dọn ra ngoài, chỉ đành chờ giải quyết xong mới có thể nói rõ với cô.
“Nhanh lên, làm ơn nhanh lên, anh ấy vừa mới chảy rất nhiều máu…”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lo lắng, Mạc Du Hải khựng lại, quay người liền thấy Hạ Nhược Vũ đang khập khiễng chạy theo xe đẩy.
Dường như cô cũng nhìn thấy anh
nhưng chỉ có thể lướt qua, vội vã rời đi theo đám người.
Hạ Nhược Vũ biết sẽ có khả năng đụng mặt anh ở bệnh viện, dù sao con đường này cũng được anh dẫn qua mấy lần, có điều lúc chạm mặt, trong
lòng vẫn run lên một cái.
Nhưng cô không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Hàn Công Danh còn đang hôn mê, chỉ có thể theo trước rồi nói sau.
Nếu Hàn Công Danh thực sự có mệnh hệ gì, cả đời này cô sẽ phải sống
†rong áy náy.
Trong nháy mắt xảy ra nguy hiểm đó, cô thấy rõ Hàn Công Danh không
chút do dự quên mình xông tới bảo vệ cô, trong lòng cũng cảm động, nhưng
không biết nên phản ứng thế nào.
“Người nhà chớ đau buồn, phiền cô buông tay, người không có phận sự thì không thể vào.
“À, vâng, bác sĩ nhất định phải cứu anh ấy” Hạ Nhược Vũ giật mình hoàn hồn.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau đó đóng cửa phòng phẫu thuật lại, đèn đỏ trên cửa cũng sáng
lên.
Hạ Nhược Vũ bây giờ mới phát hiện, chân mình bị sưng phồng lên, vết
thương cũ của cô còn chưa lành hẳn, nay vì chạy nhanh mà có hơi đau, miệng thở hồng hộc, giống như đang bị thiếu dưỡng khí.
Mệt mỏi dựa vào gạch men lạnh buốt nghỉ ngơi, cô cũng không dám rời đi.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Nếu như biết có chuyện này xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài của Hàn Công Danh, trong lòng cô hiểu rõ, kẻ kia nhằm vào mình, nếu Hàn Công Danh không ngăn cản thì khả năng cô
mới là người nằm trong đó.
Điện thoại trong túi vang lên.
Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi, nhận điện: “Thu Phương…’
“Nhược Vũ, cậu ở đâu, tôi thu dọn đồ đạc xong rồi” Giọng nói vui vẻ của
Thu Phương truyền tới.
“Xảy ra chút chuyện, tạm thời tôi chưa về được”
Nghe tiếng thở hỗn loạn của cô, Thu Phương lập tức phát hiện ra điểm bất thường: “Cậu sao vậy, đang ở đâu,
có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi không sao, là Hàn Công Danh, anh ta vì bảo vệ tôi mà bị thương. Chúng tôi đang ở bệnh viện.” Lúc này Hạ Nhược Vũ rất cần một người để
chia sẽ, cô không thể nói với ba mẹ vì không muốn họ lo lắng, về phần Hàn Công Danh, cô càng không dám nghĩ tới.
Thu Phương vội vàng nói: “Được, tôi tới ngay, hai người ở tầng mấy?”
Hạ Nhược Vũ báo địa chỉ và tâng lầu cho cô ấy rồi cúp điện thoại, mắt cá chân sưng vù không chống đỡ nổi cơ thể của cô, cô chỉ có thể dựa vào tường ngồi xuống đất.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật, trong lòng cũng không biết suy nghĩ gì.
Quá trình chờ đợi vô cùng khó
khăn, thời gian trôi qua, đèn trong phòng mổ vẫn chưa tắt, nhưng lại chờ
được một đoàn người đến.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Hạ Nhược Vũ vô thức ngẩng đầu nhìn, chạm mặt cô lại là một cái tát nóng bỏng, lẽ ra cô có thể tránh được, nhưng sau khi nhìn thấy người trước mặt, cô vẫn không nhúc nhích.
Cái tát kia rơi xuống khiến cho gương mặt trắng nõn của cô nhanh chóng sưng phồng lên, khóe miệng cũng bị sứt, tơ máu thuận theo khóe miệng chảy xuống sàn, nhìn rất chướng mắt.
Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên lau mà không nói gì.
“Hạ Nhược Vũ, trước đây đáng lẽ tôi không nên đồng ý cho cô và Công Danh ở bên nhau, bây giờ cô hại nó bị trúng đạn vào bệnh viện, cái đồ sao chổi này, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!”
Người tới là mẹ của Hàn Công Danh, Lý Thấm, bà ta làm việc quanh năm nên những ngón tay đều trở nên thô ráp và chai sần, đánh lên cơ thể yếu ớt của Hạ Nhược Vũ, cô chỉ có thể bị động liên tiếp lui về phía sau, mắt cá chân truyền đến từng trận đau đớn, mặc dù như vậy, cô vẫn nhịn xuống.
Vốn chính cô hại Hàn Công Danh
bị trúng đạn, nếu như có thể giảm bớt lửa giận của Lý Thấm, cô cũng không
dám trách cứ gì.
Nhưng Hạ Nhược Vũ im lặng lại càng làm dấy lên cơn tức giận của Lý Thấm, bà ta cảm thấy cô cố ý hại con trai của mình, giọng nói sắc bén mà chói tai: “Nhà họ Hàn chúng ta chỉ có một đứa con trai, nếu nó bị nguy hiểm đến tính mạng thì các người tính bồi thường thế nào? Lúc trước tôi đã thấy cô không được, nếu không phải do con trai tôi thích thì cô cho rằng tôi sẽ đồng ý tiếp nhận cô đấy à?”
“Bây giờ thì hay rồi, hại con tôi thành thế này, cô còn muốn thế nào
mới bằng lòng tha cho nó?”
“Xin lỗi” Tuy rằng lúc cô mua quà đến nhà họ Hàn, mẹ của anh ta không có vẻ mặt như vậy, có điều, Hàn Công
Danh bị thương là sự thật.
“Một câu xin lỗi là xong chắc, con của tôi còn nằm bên trong, cái đồ sao chổi nhà cô, cái đồ hồ ly tinh này, con trai tôi mà bị làm sao, tôi sẽ bắt cả nhà cô phải đền mạng.
Lý Thấm càng nói càng kích động, trước kia đồng ý cho Hạ Nhược Vũ và con trai ở bên nhau là nhìn trúng nhà cô có điều kiện, có một công ty, lại là con một, đến lúc đó cưới về, mọi thứ còn không phải của bọn họ hay sao.
Sau khi cưới về, muốn uốn nắn sao còn không phải do người mẹ chồng như bà quyết định sao, nhưng còn chưa đợi được đã nghe tin con trai bị thương.
Ngoài ra còn có một việc dẫn đến thái độ của bà ta thay đổi cực nhanh…
“Nếu Hàn Công Danh có việc gì, cái mạng này của cháu sẽ trả cho anh ấy.” Hạ Nhược Vũ nghiêm mặt nói.
Lý Thấm không ngờ cô thật sự đồng ý, sửng sốt mấy giây, cho đến khi người phụ nữ bên cạnh kéo bà ta một cái, bà ta mới giật mình hoàn hồn, mắng to: “Cái mạng rác rưởi của cô làm sao sánh bằng mạng của con trai tôi, cho dù giết cả nhà cô cũng không sánh nổi với mạng của nó.
“Chuyện này không liên quan gì đến người nhà của cháu.” Ranh giới cuối cùng của Hạ Nhược Vũ chính là người nhà, nếu ai dám đụng vào, cho dù là ai, cô cũng không nhượng bộ.
Lý Thấm thấy cô còn mạnh miệng, lửa giận lại bùng lên, định giơ tay tát cho cô một cái nữa, ai ngờ một bàn tay thon dài lập tức nắm lấy cổ tay bà ta.
“A… tay của tôi, tay của tôi gấy mất” Lý Thấm kêu lên như heo bị chọc tiết.
Chỉ cần Mạc Du Hải dùng sức thêm một chút, tay của Lý Thấm chắc chắn sẽ bị chật khớp, dù sao anh cũng học ý, rất quen thuộc với cấu tạo xương cốt của người.