không thể thở nổi, cái trán cô đã đong
đầy mồ hôi lạnh. Hạ Nhược Vũ bỗng
nhiên mở mắt ra, tựa như một con cá
bị thiếu dưỡng khí, há to miệng hít từng
hơi thật sâu, ánh mắt của cô còn có
chút tan rã, không phân được giấc mơ
mà đời thực.
“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi
Nhược Vũ, con làm mẹ sợ quá…”
Đường Hồng Xuân nhìn thấy Hạ Nhược
Vũ mở mắt ra thì cay xè mắt, bà nắm
chặt tay của cô rồi hỏi han.
Mặc dù Hạ Minh Viễn không nói gì
nhưng sự lo lắng trong mắt ông vô
cùng rõ ràng.
Mấy giây sau Hạ Nhược Vũ mới
chắc chắn rằng mình đã tỉnh khỏi cơn
ác mộng. Chỉ là giấc mơ kia chân thực
đến đáng sợ, khiến cho cô tới giờ vẫn
còn cảm thấy sợ hãi: “Con không sao
đâu mẹ, chỉ là tiểu phẫu mà…”
Hạ Nhược Vũ phát hiện giọng nói
của mình vô cùng khàn.
Ánh mắt của cô tìm kiếm trong
phòng bệnh theo thói quen, nhưng
không hề thấy bóng dáng của người
kia đâu. Trong lòng cô không biết là
mất mát hay là hờ hững nữa.
Không phải là cô đã có chuẩn bị
cho loại chuyện này từ trước rồi sao?
Vì sao trái tim vẫn đau thành từng cơn
chứ.
Hạ Nhược Vũ mắng thầm mình
một câu! Người ta đã thay đổi thái độ
rồi mà mình vẫn không thể nào quên
được, chẳng lẽ một chút tự tôn cuối
cùng cũng muốn để cho người khác
dẫm dưới chân mà chà đạp ư?
Hạ Minh Viễn thấy ánh mắt của Hạ
Nhược Vũ đưa qua đưa lại thì nhíu mày
nói: “Khó khăn lắm con mới tỉnh lại
được, còn định tìm ai đây. Hàn Công
Danh đã đi rồi, còn Minh Đức thì con
đừng suy nghĩ nữa, ba mẹ không đồng
ý hai con đến với nhau”
Hạ Minh Viễn không nói nguyên
nhân mà chỉ bày tỏ thái độ của mình.
“Ông nói cái gì thế Minh Viễn,
Nhược Vũ mới tỉnh lại, có gì thì đợi con
bé khỏe hơn một chút rồi nói không
được à?” Đường Hồng Xuân thấy vẻ
mặt của Hạ Nhược Vũ càng kém hơn
thì mở miệng trách móc chồng mình.
Cũng không xác định được trên
mặt của Hạ Nhược Vũ là biểu cảm gì.
Cô im lặng, trái tim như trống rỗng, bất
kỳ thứ gì cũng không thể làm cho nó
dậy sóng được.
“Con không sao chứ Nhược Vũ, ba
con nói chuyện hơi nặng lời, nhưng ông
ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà
thôi” Đường Hồng Xuân thấy Hạ
Nhược Vũ không nói lời nào thì nhìn cô
với vẻ lo lắng.
Ngoài miệng Hạ Minh Viễn không
nói gì nhưng ông có hơi hối hận, nhưng
tính cách của ông không cho phép ông
nói mấy câu mềm mỏng kia, chỉ có thể
đứng bên cạnh lo lắng suông.
Hạ Nhược Vũ thấy ba mẹ mình đều
căng thẳng như thế thì cố gắng gượng
cười với hai người: “Con không sao đâu
ba mẹ, chỉ là có hơi đói bụng thôi.”
“Đói bụng là tốt, bây giờ mẹ đi ra
ngoài mua đồ ăn cho con” Đường
Hồng Xuân định đứng dậy.
Hạ Nhược Vũ lại không đồng ý:
“Bên ngoài nóng như thế sao mẹ đi
một mình được, ba đi với mẹ đi.”
“Ừ, con nghỉ ngơi cho tốt, có
chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho
ba” Hạ Minh Viễn đáp.
Đường Hồng Xuân vội vàng từ
chối: “Nhược Vũ, sao ba mẹ lại có thể
yên tâm để con ở đây một mình được
chứ, dù sao thì cũng phải có một người
ở lại với con”
“Không sao đâu mẹ, ngoài cửa còn
có y tá mà, con thấy không thoải mái
thì sẽ nhấn chuông. Hai người mau đi
đi, con sắp đói chết rồi đây.” Nụ cười
trên mặt của Hạ Nhược Vũ rất miệng. đam mỹ hài
cưỡng, giọng của cô rất yếu ớt nhưng
nhìn tinh thần thì có vẻ không tệ lắm.
Đường Hồng Xuân cũng không nói
thêm gì nữa, bà đứng dậy đi theo Hạ
Minh Viễn ra khỏi phòng bệnh.
Hai người vừa đi thì nụ cười trên
mặt Hạ Nhược Vũ cũng biến mất. Cô
nằm trên giường cũng không biết suy
nghĩ cái gì, khế cựa quậy người thì
phần bụng lại đau như muốn ngất đi.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc
cắt bỏ ruột thừa.
Vết thương sẽ đau nhưng luôn có
ngày lành, giống như những tổn
thương trong lòng cô cũng sẽ có một
ngày lành lặn lại.
Một bóng người thẳng tắp dần dần
tiến đến, Hạ Nhược Vũ nghe thấy tiếng
động thì trong lòng thắt lại, nhưng ánh
mắt của cô không rời đi chỗ khác, vẫn
nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rơi
xuống đất, cách giường cô không tới
mười căng ti mét nhưng Hạ Nhược Vũ
lại cảm thấy cô không thể nào chạm
tới những tia sáng này được. Đầu ngón
tay của cô chạm vào tia sáng, như bị
thiêu rụi vậy, cô ảm đạm thu tay lại.
Trong bầu không khí im lặng, Mạc
Du Hải nhìn thoáng qua cái cằm gầy gò
của người phụ nữ kia, sắc mặt cô tái
nhợt, đôi mắt hạnh cũng đã mất đi sự
sắc bén ngày xưa. Cả người Hạ Nhược
Vũ nhìn qua rất u ám lại chán chường,
như một búp bê bị người ta vứt bỏ.
Đáy lòng Mạc Du Hải bỗng nhiên
như bị bóp chặt, ánh mắt anh trầm
xuống: “Em thấy sao rồi”
“Không chết được.” Vẫn là giọng
điệu lạnh lùng xa cách đó.
Mạc Du Hải nhíu mày, tông giọng
trầm thấp khiến cho người ta không
phân biệt ra được đâu là cảm xúc thật
sự của anh: “Lục Khánh Huyền sắp
chết.”
Thân hình nhỏ yếu ngồi trên
giường rõ ràng vừa cứng lại một chút,
nhưng Hạ Nhược Vũ lại giả vờ nhưng
chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ồ một
tiếng xem như trả lời.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ rất muốn
cười, người phụ nữ kia sớm không
chết, muộn không chết mà cứ hết lần
này đến lần khác lại chết lúc này. Cô
không bao giờ tin vào chuyện này.
Đôi mắt của Mạc Du Hải càng
thêm âm trầm: “Anh xem qua sổ khám
bệnh rồi, cô ấy chỉ còn lại không tới hai
tháng mà thôi.”
“Thế thì sao?” Rốt cục Hạ Nhược
Vũ không giả lơ nữa, cô nghiêng đầu
qua, sự lạnh lùng trong mắt cô còn
chói mắt hơn cả ánh mặt trời ngoài
cửa sổ: “Anh muốn tôi nói gì đây? Chúc
mừng ư, hay là đưa tặng mấy vòng
hoa?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông
kia mấp máy, anh nói rất thản nhiên:
“Tùy em”
Anh đúng là giải thích vẽ vời thêm
chuyện, Hạ Nhược Vũ không hề muốn
nghe.
Có một khoảnh khắc Hạ Nhược Vũ
đã cho rằng sẽ nghe thấy một đáp án
khác từ trong miệng anh, nhưng cuối
cùng cô vẫn phải thất vọng rồi. Hạ
Nhược Vũ không biết vì sao mình thất
vọng, có lẽ là giấc mơ kia đi, để cho
lòng cô vẫn cảm thấy không thở nổi.
Hạ Nhược Vũ giả vờ nhẹ nhõm rồi
nói: “Cái này không được cái kia cũng
không? Anh có thể cưới được mối tình
đầu, chờ anh kết hôn thì tôi chắc chắn
sẽ gửi một phong bì lớn”
Hạ Nhược Vũ dừng một chút, nụ
cười trên mặt càng lớn hơn: “Về sau
trên con đường phía trước, chúng ta đi
đường của nhau, ai cũng không đụng
ai. Đây không phải rất tốt à?”
Mạc Du Hải nhìn nụ cười giả tạo
trên mặt Hạ Nhược Vũ, anh nhíu mày
rồi nói với giọng vô cùng lạnh lùng:
“Đây chính là suy nghĩ của em ư?”
“Đúng thế.” Hạ Nhược Vũ không
tránh né mà nhìn thẳng vào Mạc Du
Hải, chỉ có cô biết rằng vết thương
chưa lành trong lòng như vừa bị rải
muối lên, đau thấu tim gan.
Sự lạnh lẽo trong mắt Mạc Du Hải
lại càng thêm nồng đậm, lời anh nói ra
cũng vô cùng tàn nhẫn: “Được thôi, anh
làm như em muốn”
Mạc Du Hải nói xong rồi quay
người rời đi với vẻ mặt u ám.
Một lúc lâu sau, nụ cười trên mặt
Hạ Nhược Vũ cứng đờ, cô như bị người
hút đi tất cả sức lực. Hạ Nhược Vũ dựa
vào thành giường, sự ẩm ướt trong mắt
ngày càng dày đặc, cô cố gắng trừng
mắt, không muốn để cho những giọt
nước mắt này rơi xuống.
Cô sẽ không rơi lệ, chắc chắn là
không.
Cái gì mà bệnh tim tái phát sắp
chết chứ, chỉ là gạt người mà thôi.
Người quan tâm mới bị lừa, cô không
tin là Mạc Du Hải không nhìn ra một lời
nói láo vụng về như thế.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ là một
cái cớ co lớn mà thôi, không che giấu
được sự thật là anh rất tàn nhẫn!
Chờ tới lúc Đường Hồng Xuân và
Hạ Minh Viễn mang cơm về thì Hạ
Nhược Vũ đã hồi phục lại sự bình tĩnh:
“Sao giờ ba mẹ mới quay lại, con sắp
chết đói rồi đây: