giấu rất tốt nhưng thực sự Mạc Du Hải đã
nhìn thấu, cất giọng lạnh lùng không chút
cảm xúc: “Lưu Nham, anh có chắc là anh
không thể làm chuyện này không?”
Tuy rằng dùng câu hỏi tu từ nhưng lời
này vừa vào tai trưởng khoa Lưu Nham liền
khiến anh ta cảm thấy như trong lòng có
mưa đạn bay xuống, toàn thân choáng
váng.
Làm sao Mạc Du Hải có thể biết tên
trước đây của anh ta! Để phù hợp với chức
vụ trưởng khoa, anh ta đã cố gắng đặt cho
nình một cái tên nghe thật nghệ thuật, đó _
là Lưu Chính Hằng.
Cái tên Lưu Nham từ lâu đã bị cho vào
quên lãng, nếu không phải từ trong miệng
Mạc Du Hải nghe thấy hai từ này thì anh ta
thực sự cũng quên mất tên gốc của mình.
“Anh, làm sao anh biết…”
“Biết gì nữa không? Tôi còn biết một
cái tên nữa đó là Trần Lam.”
Dưới ánh mắt áp bức và dữ tợn của
Mạc Du Hải, sắc mặt của Lưu Nham càng
ngày càng tái nhợt, nghe được cái tên Trần
Lam, sắc mặt anh ta bỗng như tro tàn, cả
người như một quả bóng phồng lên, hừ một
tiếng: “Anh thậm chí còn biết anh ta.”
Trần Lam, người đã ủng hộ Mạc Du Hải
đến bước này, phải biết rằng lúc này Lưu
Nham mới thực sự nhận ra quyền lực là gì.
Mạc Du Hải xứng đáng là sự khiếp sợ
của tất cả mọi người ở thành phố Đà Nẵng,
không có gì mà anh ta không biết, chỉ có
điều anh ta có muốn điều tra hay không
thôi.
“Để tôi đưa anh đi giám sát.” Lưu
Nham biết không có khả năng trở mình,
chán nản nói.
Mạc Du Hải nháy mắt, Tinh Giang gật
đầu, rời khỏi chỗ đứng đang chặn trước
mặt Lưu Nham.
Mọi người bước vào, nhưng Hạ Nhược
Vũ lại dừng lại tại chỗ, Mạc Du Hải nhìn cô
đầy thắc mắc.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Em
phải chấp nhận việc Minh Thư sẽ rời đi.”
.Hạ Nhược Vũ cảm thấy có chút bối rối, cô
không biết rằng anh ta sẽ hiểu tường tận
như vậy.
Vẻ mặt của Mạc Du Hải không thay
đổi, nhẹ giọng nói: “Em không biết.”
Sau một lúc dừng lại, cô trả lời những
nghỉ ngờ khác cho anh ta: “Em không thích
những việc như chuẩn bị.”
Nói xong cô cùng anh ta bước vào.
Hạ Nhược Vũ mày nhíu chặt, không
biết đang nghĩ gì nhưng trong lòng lại cảm
thấy có chút xa lạ với anh ta, lúc này cô thật
sự mới nhận ra mình còn quá nhiều điều
không biết về người đàn ông bên cạnh.
Cô chỉ biết anh ta là con trai trưởng
của nhà họ Mạc, giám đốc khoa phụ sản
của ba bệnh viện hàng đầu, còn lại thì hầu
như không có ấn tượng gì, cô không phải –
tính cách cũng như cuộc sống của anh.
Lưu Nham đưa bọn họ đến phòng
giám sát và ra lệnh cho cấp dưới gọi giám
sát ngày hôm qua.
Bức ảnh nhanh chóng được nhảy ra,
Lâm Minh Thư mặc bộ áo choàng của bệnh
viện có sọc trắng xen với màu xanh da trời,
mái tóc buông xõa phía sau, thật khiến
người ta có thể nhìn thấy rõ biểu cảm
khuôn mặt, ngoại trừ khóe miệng hơi nhếch
lên.
Nhưng chỉ vì biểu cảm trên mặt không
rõ ràng nên nụ cười trên khóe miệng trông
rất đột ngột và xa lạ.
Sau khi kéo thanh công cụ video hơn
mười phút, một bóng người gầy gò khác
xuất hiện trên màn hình, đầu đội mũ lưỡi
trai, lưng quay về phía ống kính và hạ vành
mũ thấp.
Cô không thể nhìn thấy ngoại hình của
người đó, cô chỉ có thể nhìn thấy cằm, còn
lại thì rất khó để xác định….
“Dừng lại.” Mạc Du Hải lạnh lùng nói.
Các nhân viên bảo an không dám
chống đối, chỉ có thể nhấn dừng video. “Phóng to lên.” Anh ta tiếp
tục chỉ đạo: “Hãy kéo khuôn mặt của anh ta gần hơn.”
Nhân viên bảo vệ chỉ có thể tuân theo
mà phóng to khuôn mặt người đàn ông
trong video, nhưng vẫn không thể thấy
được khuôn mặt ở dưới vành mũ, anh ta
không khỏi lầm bầm: “Phóng to làm cái gì
chứ, không phải vẫn không thấy rõ sao?”
Tinh Giang lạnh lùng liếc anh ta một
cái, bảo an lập tức im lặng, không dám nói
lời nào.
“Em có nhìn thấy không?”
Hạ Nhược Vũ sửng sốt, tưởng Mạc Du
Hải đang nói chuyện với ai đó, nhưng
không ai đáp lại, sau khi thấy ánh mắt lãnh
đạm của anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt mờ ảo trên màn hình, cô phản ứng có
phần chậm chạp.
Cô đang tự hỏi, do dự một lúc lại nói:
“Ý anh nói là nốt ruồi trên cằm sao?”
“Ừ.” Mạc Du Hải quay đầu liếc cô một
cái: “Anh đã quan sát rất kỹ.”
Không biết có phải là ảo giác của Hạ
Nhược Vũ hãy không nhưng cô thực sự
nhìn thấy nụ cười trong mắt Mạc Du Hải,
giống như khen cô thông minh, sắc mặt đỏ
bừng, không, nhất định không phải, nhất
định đây là ảo giác.
Nhưng cô vẫn quyết định hỏi những
nghỉ ngờ trong lòng: “Nhưng nó có quan
trọng không?”
“Chỉ cần có đặc điểm thể chất, sau khi
điều tra từng cái sẽ dễ dàng hơn trong việc
tìm người. Cho dù bây giờ không tìm được
nhưng trong nháy mắt chúng ta cũng sẽ
nhận ra người này.” Mạc Du Hải lạnh giọng nói.
Tinh Giang ở phía sau nhếch miệng,
cậu chủ chưa bao giờ là người nhiều
chuyện, sẽ không bao giờ chịu ân cần giải
thích lý do cho một người phụ nữ nhưng
nay cậu chủ lại định tự mình giải thích cho
cô Hạ Nhược Vũ sao?
Ưu tú cùng những tỉnh hoa này, muốn
lấy chút điểm cậu chủ còn nhiều cơ hội!
Cô Hạ Nhược Vũ không những không
biết nắm chắc cơ hội tốt như vậy, mà còn
đáp lại bằng giọng điệu ngờ nghệch.
“Đó không phải chỉ là một nốt ruồi thôi
sao? Có hàng ngàn người ngoài kia có nốt
ruồi trên cằm.” Hạ Nhược Vũ phản bác.
Tỉnh Giang trong lòng không khỏi
muốn nói gì đó.
Với tính khí của cậu chủ, anh ta nhất
định sẽ tức giận và không nói thêm gì nữa.
Nhưng tiếc rằng hắn đã sai, chỉ cần
cậu chủ nói chuyện với cô Hạ thì hắn sẽ
không thể dùng lý lẽ bình thường mà suy
đoán ý nghĩ của cậu chủ.
Mạc Du hải không những không tức
‘giận mà ngược lại còn kiên nhẫn nói: “Em
xem kỹ lại một chút.”
Sau lời nhắc nhở của anh ta, Hạ
Nhược Vũ bắt đầu cần thận quan sát nốt
ruồi trên mặt người đàn ông.
Cô sợ mình sẽ bỏ sót điều gì đó rồi sẽ
bị anh ta chê cười vì quá ngu ngốc, cô nheo
mắt nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông
trên màn hình, nhưng vẫn không thể thấy
thêm gì cả.
Ngay khi cô định bỏ cuộc thì đồng tử
của cô đột nhiên mở to, màn hình có màu vì ị
thế có thể nhìn thấy màu áo choàng của
người đàn ông bên cạnh Minh Thư, bởi vì
khuôn mặt của người đàn ông này được
phóng to nên có chút mờ nhạt.
Nhưng nốt ruồi rất dễ thấy, cô nói to:
“Màu đỏ, nốt ruồi màu đỏ.”
Hạ Nhược Vũ vui mừng chỉ vào người
đàn ông trên màn hình và hét lên như thể
cô đã khám phá ra được một thế giới mới.
“Chà, em cũng thông minh đấy.” Đôi
mắt đen thằm của Mạc Du Hải đầy cưng
chiều và đắc ý nhìn cô.
Tỉnh Giang ở bên cạnh nghe vậy giật
giật tay, đây là phản ứng căng thằng của
hắn chỉ xuất hiện khi cực kỳ kinh ngạc.
Cậu chủ lãnh đạm và lạnh lùng của
bọn họ đã đi đâu mất rồi! Phải nhanh chóng
kéo cậu chủ trở về mới được.
Không chỉ Tinh Giang cứng họng mà
những người khác cũng không nói nên lời.
Chỉ cần một cá nhân có thể thấy rằng
nốt ruồi màu đỏ thì đã có thêm chứng cứ
rất nhiều, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy –
nó nếu không chỉ có bị mù? Có gì để khen
ngợi chứ?
Làm gì có chuyện ai cũng có thể làm
sếp lớn, muốn phàn nàn thì cũng phải nén
vào.
Hạ Nhược Vũ bị anh ta khen có chút
ngượng ngùng, ánh mắt bối rối khi nhìn
thấy bàn tay đang co giật của Tinh Giang,
nói cách khác là tay của Mạc Du Hải, cô
vẫn quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Đó không phải là do bệnh động kinh sao?
Tinh Giang dường như cảm nhận được
ánh nhìn chằm chằm của Mạc Du Hải, sau
lưng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn
duy trì vẻ mặt vô cảm như bình thường:
“Cảm ơn cô Hạ Nhược Vũ đã quan tâm
nhưng tôi không sao.”