Hạ Nhược Vũ nghe được tin này, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Mạc Du Hải lại chuyển nhượng cổ phần cho cô.
Cô còn tưởng rằng không nghe thấy nên cũng không nhắc tới, không ngờ ngày hôm sau người ta đã đưa qua, tốc độ này có phải hơi nhanh không? Không thể phủ nhận là trong lòng cô có chút ngọt ngào, “Các người còn muốn nói điều gì không?” Còn có thể lấy lông gà làm thẻ lệnh sao? Nếu như vào thời điểm quan trọng, bọn họ.
không bỏ đá xuống giếng thì cô cũng không cần đi uống nhiều rượu như vậy.
Hạ Nhược Vũ nhìn vẻ mặt khác nhau của bọn họ, thấy được sự kinh ngạc, coi thường, còn có chút khinh rẻ, cô biết trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, nhưng cô cũng không quan tâm, đối với vài kẻ râu ria, không cần giải thích nhiều.
Giọng điệu cũng lạnh lùng hơn một chút: “Không phải Hạ Nhược Vũ tôi không niệm Tình xưa, các người làm gì thì trong lòng tự rõ ràng, nhưng nể tình các người là nguyên lão trong công ty, những cổ phần kia tôi sẽ không thu hồi lại, hàng năm vẫn phát tiền lãi cho các người, nhưng tôi không muốn nghe thấy từ họp cổ đông nà) Cổ phần của Hạ thị cơ bản đều nãm rong tay cô, công ty cũng xem như hoàn toàn thuộc về Hạ Nhược Vũ, sau này sẽ không có bất kỳ kẻ nào uy hiếp được chức vị của ba cô cả.
Cũng không thể khoa tay múa chân với bọn họ.
Giải quyết được một việc lớn trong lòng, Hạ Nhược Vũ thấy đi đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vừa hay nhận được điện thoại của Mạc Du Hải, lúc này anh gọi điện đến đúng là không dễ dàng gì C6 không phát hiện khóe miệng mình không tự chủ được mà nhếch lên, ấn nút nghe, đặt bên tai rồi nói: “Mạc Du Hải, cảm ơn anh” “Cảm ơn anh cái gì?” Người đàn ông kia đã biết chọc người còn cố tình hỏi, giọng trầm thấp Hạ Nhược Vũ đứng bên cửa số, nhìn xuống toàn cảnh dưới đường, có chút khó.
chịu nói: “Anh biết rõ rồi còn hỏi.
“Muốn cảm ơn anh, không bãng tối nay biểu hiện tốt một chút.” Anh vẫn thích phần quà thực dụng hơn Vô sỉ! Hạ Nhược Vũ chỉ có thế ném hai chữ này cho anh, cảnh tượng khó xử hôm qua còn hiện rõ mồn một trước mắt, anh còn không biết xấu hổ muốn cô thể hiện, cái mạng nhỏ này đưa luôn cho anh có được không? “Anh tìm em có việc gì?” Cô quyết định làm ngơ ý tứ trong lời nói của anh.
Mạc Du Hải cũng không tiếp tục nói vấn đề này: “Ngày mai có một bữa tiệc tại nhà.” “Cho nên” Hạ Nhược Vũ giả ngốc hỏi, bữa tiệc cái quỷ gì, có quan hệ gì với cô à? Mạc Du Hải biết cô không biết: “Em cũng phải đi.” “Vi sao? Em cũng không phải người nhà của anh, em lấy thân phận gì đi chứ? Em không đi, có chết cũng không đi, tự anh đi đi” Hạ Nhược Vũ vừa nghe đã trực tiếp xù lông, nói đùa gì chứ, đi tới nhà anh đã khó chịu muốn chết, lại còn đòi tham gia tiệc.
“Bây giờ em là mợ chủ của nhà họ Mạc” Mạc Du Hải nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cô vẫn không có cách nào tiếp nhận Nhưng không có ai biết, chúng ta cưới giấu mà? Lúc nói ra hai chữ “cưới giấu”, giọng của cô bỗng nhiên hạ xuống, lén lút nhìn xung.
quanh, không thấy ai mới tiếp tục nói: Huống chỉ, em là người ngoài đến buổi tiệc của nhà anh thì cũng không hợp lý cho lầm.” Nghe giọng điệu không quan trọng khi nói ra hay chữ “cưới giấu” của cô, trong lòng anh cực kỳ không thoải mái: “Có lẽ em muốn anh thông báo cho truyền thông nhỉ” “Đừng, em đi là được chứ gì. Bao giờ?” Hạ Nhược Vũ nhanh chóng đồng ý. Đùa gì vậy, nếu như thông báo cho mọi người việc hai người cười giấu, vậy Hạ Nhược Vũ cô cũng không còn mặt mũi gặp ai.
Hạ Nhược Vũ không phát hiện, còn có chút bất mãn: “Sao anh còn phải ra ngoài khám bệnh, đến bệnh viện nào?” “Ngoại thành, ca bệnh tương đối đặc biệt” Mạc Du Hải giải thích đơn giản một chút.
Hạ Nhược Vũ lầu bầu nói: “Biết rồi, không có gì thì em cúp nhé” Người nào mà có thể có mặt mũi mời được Mạc Du Hải ra ngoài xem bệnh, làm ông chủ đứng sau của Thịnh Hoa, đúng là không dễ dàng khi phải kiêm nhiều việc, rảnh rỗi còn phải đi khám bệnh.
Mạc Du Hải biết cô không vui, cũng không nói gì thêm, dặn dò vài câu rồi cúp.
máy.
“Đúng là nhiều lời” Hạ Nhược Vũ tức giận nói với chiếc điện thoại đã ngắt máy, giống như Mạc Du Hải sẽ nghe được vậy.
Biết tối anh không về, cô cũng không vội xử lý xong công việc.
Chậm rãi chờ đến lúc tan làm.
Một người ăn uống cũng không quá phiền phức C6 quyết định đi siêu thị mua sủi cảo ăn hấp mấy cái ăn một chút là xong.
Khi cô đến khu đông lạnh thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô không nghĩ gì quay ngườ rời đi Nhưng đối phương dường như cũng phát hiện ra cô, bước nhanh đến phía sau lưng cô, còn võ cô một cái: “Nhược Vũ, sao tôi gọi mà cô còn bước nhanh hơn thế?” Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ thở dài, giả bộ như không hiểu gì, nói: “Không, tôi không nghe thấy, không ngờ anh cũng ở đây, trùng hợp ghê.
“Đúng vậy, trùng hợp quá, như này nói rổ chúng ta có duyên” Phong Ngữ Hiên cởi mở cười khiến Hạ Nhược Vũ rất không thoải mái, sao cô có cảm giác anh ta như âm hồn không tan, vất vả lắm Mạc Du Hải mới không ở đây, muốn lười một chút lại đụng phải người này.
“Đúng vậy, vậy anh mua gì thì mua đi, tôi đi trước.” “Nhược Vũ, có phải cô không muốn nhìn thấy tôi không? Phong Ngữ Hiên nhìn thoáng quá chiếc xe đẩy trống rỗng của cô, giọng điệu có chút sa sút nói.
Cô biếu hiện rõ như vậy à? Hạ Nhược Vũ lúng túng nói: “Không, tôi nghĩ là anh đang vội “Tôi không vội, cô muốn mua gì?” Phong Ngữ Hiên cũng không làm khó cô, thuận theo cô mà trả lời.
Hạ Nhược Vũ cũng không biết vì sao lại muốn tránh Phong Ngữ Hiên, rõ ràng người †a đã cứu mình nhiều lần, nhưng trong lòng lại không tự chủ được muốn kháng cự, giống như, giống như anh rất nguy hiểm Không sai, chính là cảm giác nguy hiểm, có điều nguy hiểm chỗ nào thì cô không biết, có đôi khi, cô nghỉ ngờ chính mình có phải suy nghĩ nhiều hay không.
“Tôi muốn mua chút sủi cảo.” Nói xong cô liền có chút hối hận.
“Cô chưa ăn cơm à, tôi cũng vậy, hay là cùng đi ăn đi” Phong Ngữ Hiên cười lộ ra hàng răng đều trắng sáng của mình.
Hạ Nhược Vũ còn có thế nói gì, đương nhiên là đồng ý rồi.
Nhưng cô không muốn đi ăn lẩu như.
Phong Ngữ Hiên gợi ý, mà tìm một cửa hàng mì ngay cửa siêu thị Chọn một phần mì rau cải xanh.
“Ăn ít như vậy thôi sao?” Phong Ngữ Hiên quan tâm hỏi “Không sao, gần đây tôi đang giảm béo”