Khó khăn lắm mới được nghe Mạc
Du Hải nói có thể, Hạ Nhược Vũ như
trút được gánh nặng gật đầu một cái.
Vẻ mặt cô còn cố tỏ ra mình không
màng đến điều gì khác mà nói: “Cám
ơn nhiều”
Con ngươi đen của Mạc Du Hải
nheo lại. Anh không nói gì, vẻ mặt vẫn
bình tĩnh thu dọn đồ đạc: “Đồ đạc anh
mang đi, em đi ngủ sớm một chút”
“Ừm..” Trong lòng Hạ Nhược Vũ
còn chuẩn bị xem nên từ chối không
tiếp những yêu cầu vô lý của Mạc Du
Hải thế nào. Kết quả người ta còn như
thể chẳng có chuyện gì, ngay cả việc tỏ
ý muốn ở lại cũng không có.
Trong lòng cô có chút cảm giác
trống rỗng.
Rõ ràng đây chính là phản ứng mà
cô mong muốn mà, nhưng Mạc Du Hải
làm vậy thật lại khiến cô cảm thấy khó
chịu.
Không phải là phụ nữ đều có
những lúc mâu thuẫn như vậy đấy chứ?
Nhìn dáng vẻ Mạc Du Hải cầm
hòm thuốc rồi chuẩn bị rời đi thật, cô
lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Trong
đầu cô lại nhớ tới cảnh tượng con mèo
chết thảm, thân thể cô liền phản ứng,
cô nhẹ nhàng túm lấy góc áo của
người đàn ông, rồi cất giọng nhỏ như
muỗi kêu.
“Mạc Du Hải, anh đừng đi.”
Mạc Du Hải dừng lại. Lúc đầu anh
chỉ muốn buổi tối để cô nghỉ ngơi cho
tốt, nhưng nghe thấy giọng sợ hãi run
rẩy của cô thì có làm sao anh cũng
không nhấc chân rời đi được. Anh xoay
người nhẹ nhàng dụi cô vào trong
ngực, cái cằm rắn chắc tỳ lên đỉnh đầu
của cô và nói: “Anh không đi”
“Em sợ” Hạ Nhược Vũ vùi sâu
khuôn mặt nhỏ của mình vào trong
ngực người đàn ông, rồi cất giọng
buồn buồn: “Anh đi, một mình em ở đây
chắc chắn sẽ gặp ác mộng”
Nói cô già mồm nhát gan cũng
được, cô có thể khẳng định buổi tối
ngủ kiểu gì cũng ngủ không yên.
Dường như chỉ cần Mạc Du Hải
bước ra khỏi căn phòng này, con mèo
con sẽ nhảy ra.
“Không thì anh ở lại” Mạc Du Hải
hiếm khi nói nhẹ nhàng như vậy.
Hạ Nhược Vũ không trả lời lại.
Không phải vì cô không muốn mà là ba
mẹ cô đều ở dưới tầng, nếu Mạc Du
Hải không đi thì cô lấy lý do gì giữ
người ta lại? Dù nửa đêm có muốn trèo
tường, thì cũng phải có lý do ở lại chứ.
Trèo tường? Ôi cái ý tưởng này
không tệ, nhưng với thân phận của
Mạc Du Hải chắc là anh sẽ không quá
cam tâm tình nguyện làm loại chuyện
mất mặt này.
“Ba mẹ em, kiểu gì cũng khó nói.
Nếu không nửa đêm anh qua đây, em
để cửa cho anh?”
“..
..“ Sao anh lại có một loại cảm
giác thông dâm vụng trộm. Mạc Du Hải
biết là cô rất sợ, anh nhấc cằm khỏi
đầu cô, thay vào đó là vươn tay ra xoa
tóc cô. Anh có vẻ thích hàng trăm hàng
nghìn sợi tóc mềm mại, trơn bóng như
tơ lụa của cô. Dù anh có xoa qua bao
nhiêu lần vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Anh đưa em về”
“Không phải em không muốn về với
anh” Hạ Nhược Vũ đột nhiên nhớ ra
Lục Khánh Huyền vẫn đang sống trong
biệt thự “mới cưới” của họ. Giờ nghĩ lại,
cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, thái độ
đối với Mạc Du Hải cũng trở nên lạnh
nhạt.
Trong lòng cô khó chịu không
muốn anh đi. Hầy, sao cô lại cảm thấy
mình là một kẻ thứ ba không biết xấu
hổ, tốt xấu gì cô ta cũng là vợ chính
thức.
Ở trong mối quan hệ này làm tâm
trạng của Hạ Nhược Vũ càng trở nên
phiền muộn.
Có vẻ phát hiện ra tâm trạng thay
đổi của cô, Mạc Du Hải giơ ngón trỏ ra
gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của cô rồi
nói: “Em đang nghĩ gì vậy
“Em đang nghĩ, có phải mỗi ngày
anh đều ở cùng một chỗ với cô ấy, hai
người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra
ngoài” Hạ Nhược Vũ xoa mũi của
mình. Cô không giấu giếm mà nói
thẳng ra.
Đôi mắt hạnh trong veo nhìn thẳng
vào anh. Đây cũng coi như là cho anh
một cơ hội giải thích, chỉ cần anh dám
gật đầu, thì cả đời này họ sẽ không qua
lại với nhau.
Nhìn thái độ dứt khoát của Hạ
Nhược Vũ, khóe miệng Mạc Du Hải
cong lên một nụ cười nhẹ, anh bình
thản nói: “Yên tâm đi, anh chưa từng về
đó, đồ của chúng ta cũng được mang
về hết rồi”
“Thật à?” Hạ Nhược Vũ nghi ngờ
nhìn biểu cảm trên mặt anh. Thấy anh
có vẻ không lừa gạt mình thật, vẻ mặt
căng thẳng của cô đã thả lỏng một
chút, rồi cô tỏ vẻ coi như anh thức thời
và nói: “Không phải cô ấy sắp chết
sao? Cũng được nửa tháng rồi, không
phải cô ấy còn nhảy nhót giỏi lắm à.
Em nghe nói nhảy loạn đến vị trí con
gái của Lục Hằng rồi”
Mạc Du Hải bất lực nhìn cái miệng
bĩu môi sắp treo được cái ấm trà của
cô. Anh biết rõ là cô đang tức giận,
nhưng vẫn không nhịn được cúi người
xuống hôn lên miệng mập mạp trắng
trẻo của cô.
Tâm trạng của anh cũng trở nên vui
vẻ hơn: “Anh cũng có nghi ngờ nên đã
gọi bác sĩ đến rồi, ngày mai kiểm tra
một chút là biết”
“Chuyện khi nào vậy, sao anh
không nói”
Hạ Nhược Vũ hơi kinh ngạc, còn
trong lòng lại cảm thấy rất tung tang.
Cô cũng không biết tại sao mình lại vui
vẻ, nhưng cô biết Mạc Du Hải không
ngu đến mức bị người ta đùa giỡn quay
vòng thì cô còn mừng hơn cả việc mình
có năm triệu.
“Không muốn em nghĩ nhiều” Mạc
Du Hải không phải là người có tính
cách thích làm to chuyện lên, và anh
cũng không muốn những người anh
em đó vì một chút chuyện nhỏ mà
công khai khắp nơi. Anh thường làm
trong yên lặng, nên anh không nói ra
chuyện này thì mọi người cũng không
biết.
Anh còn rất nhiều bí mật đang chờ
người phụ nữ bé nhỏ của mình khám
phá ra.
Ngoại trừ bí mật được chôn sâu
nhất và không thể nói ra bên ngoài.
Khóe miệng Hạ Nhược Vũ nhếch
lên đến tận mang tai, mà cô vẫn giả bộ
chán ghét nói: “Cắt, chủ nghĩa đàn ông”
“Bác sĩ Mạc, thời gian cũng không
còn sớm nữa, không nên trì hoãn thời
gian nghỉ ngơi của cậu”
Hạ Minh Viễn giống như Nhuận
Thổ cầm cây đinh ba chuẩn bị đâm
con tra định trộm dưa Mạc Du Hải này
để bảo vệ ruộng dưa của mình.
Hạ Nhược Vũ hiểu, thì chắc chắn
Mạc Du Hải cũng hiểu đây là có ý gì.
Trên mặt cô không khỏi nóng lên, cô
định nói gì đó để giảm bớt sự xấu hổ
của mình.
Tuy nhiên, ngón tay của người đàn
ông nhẹ nhàng ấn vào môi cô ra hiệu
cho cô đừng nói gì, và cúi đầu nói điều
gì đó vào tai cô.
Hạ Nhược Vũ ngẩng đầu lên nhìn
với vẻ ngạc nhiên, và nhỏ giọng hỏi:
“Anh chắc chắn chứ?”
“Trừ khi em muốn ngủ một mình”
Đôi môi mỏng của Mạc Du Hải như vô
tình cọ vào vành tai cô, anh mập mờ
nói: “Trừ khi em không muốn buổi tối
anh trèo tường thành công?”
Không ngờ Mạc Du Hải lại trả lại
những lời cô vừa nói, mà cô lại hiểu
được hàm ý bên trong đó. Làm một tài
xế lão làng, có một điều duy nhất
không tốt là bất kể đề tài câu chuyện
màu mè hoa lá thế nào thì đều hiểu rất
nhanh.
Nhưng biểu hiện ra bên ngoài cô
vẫn phải giả vờ như mình là đứa trẻ
con, cô nói: “Tốt, được rồi, tôi đi trước đây:
“Ừ” Mạc Du Hải xoa đầu cô như
một phần thưởng.
Hạ Nhược Vũ tức giận nhìn anh,
khuôn mặt căng phồng như quả đào
chín khiến người ta muốn cắn một
miếng.
Mạc Du Hải thấy cô đã lên giường
nằm xuống, anh đá cái hộp qua một
bên rồi cầm hòm thuốc mở cửa đi ra
ngoài. Đúng lúc này, anh tình cờ đụng
phải Hạ Minh Viễn đang định duỗi tay
ra, vừa nhìn tư thế này là anh biết Hạ
Minh Viễn muốn làm gì. Có điều anh
xem như không thấy gì cả, vẻ mặt vẫn
như bình thường. Anh nói: “Chú Hạ,
cháu đi trước, Nhược Vũ giao cho các
chú. Buổi tối mà có tình hình gì đột
ngột xảy ra, chú nhớ đưa cô ấy đến
bệnh viện kịp thời.”
“Đợi đã, cậu Mạc, Nhược Vũ bị làm
sao vậy?” Lúc đầu Hạ Minh Viễn có
chút ngượng ngùng khi bị người ta va
phải, giờ nghe thấy thân thể Nhược Vũ
không tốt thì lập tức lo lắng hỏi.
“Vết thương của Nhược Vũ bị
nhiễm trùng, ban đêm có thể bị sốt.
Nếu có triệu chứng sốc, phải xử lý
trong vòng mười phút” Khuôn mặt đại
diện cho sự nghiêm trang của Mạc Du
Hải dù có tiện mồm nói dối cũng nói ra
rất thật, không hề có chỗ sơ hở.