xước, cậu đến xử lý một chút.” Mạc Du Hải
đặt người lên trên giường phía sau bức rèm
xong, đang xoay người chuẩn bị đi, thì vạt
áo bị người ta kéo lại.
Lục Khánh Huyền nói với giọng khổ sở,
đáng thương: “Du Hải, em thật sự không
biết chuyện này, mỗi lần đi khám, bác sĩ
Bình đều sẽ cho em uống một loại thuốc,
sau đó, em bắt đầu xuất hiện hiện tượng
ngực khó chịu, hụt hơi…”
“Ừ, em xử lý vết thương trước đi, tôi đi
ra ngoài một lát.” Mạc Du Hải không nói gì
nhiều, càng không có ở lại.
Lục Khánh Huyền chỉ có thể trơ mắt
nhìn Mạc Du Hải rời đi, trong mắt chứa đầy
bi thương, nếu như bây giờ đổi thành là Hạ
Nhược Vũ, có phải Du Hải cũng sẽ bỏ
người lại như thế này hay không.
Cô ta hiểu rõ là không thể đi so sánh,
nhưng mà trong đầu lại cứ nghĩ lung tung,
không cách nào khống chế, kiểm soát
được.
“Được rồi, trước cứ nằm đấy, tôi đến
xem thế nào.” Ăn có bữa cơm mà cũng
không để cho người ta yên, làm một người
bác sĩ, Kiều Duy Nam cũng không thể phớt
lờ khi thấy người ta bị thương được.
Lục Khánh Huyền chỉ có thể nằm trở
Trong bệnh viện vừa có rối loạn, người
đang ẩn nấp ở trong góc lập tức chạy về
phục lệnh.
“Tổng giám đốc Lưu Hằng, Lưu Bình
đã chết rồi.“ Tang Cầu vẫy tay ra hiệu cho
tên đàn em làm chân sai vặt lui xuống,
đứng ở bên cạnh Lục Hằng kính cẩn nói.
Lục Hằng nhìn ba người đang khóc
rống ở trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Nếu
người đã đi rồi thì tại sao không đưa người
mà anh ta quan tâm nhất cùng đi xuống đó
đoàn tụ với anh ta?”
Ông ta từ trước đến giờ luôn không
thích để lại phiển phức cho bản thân, nhổ
cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không thì khi có
gió xuân thổi, chúng sẽ lại mọc lên. Tuy từ
cổ trở xuống của mẹ Lưu Bình đã sắp
xuống mồ rồi, nhưng mà Lưu Bình vẫn còn
một đứa con gái và một cô vợ, chưa biết
chừng, sau này bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
Ông ta đã thực hiện lời hứa, nhưng mà
không có bảo đảm là thuộc hạ của ông ta
cũng sẽ không ra tay.
“Tổng giám đốc Lưu Hằng, tôi đã hiểu
rõ, việc ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”
Tang Cầu sửng sốt một chút, sau đó lập tức
nở nụ cười nham hiểm.
Lục Hằng đã vất vả, cực nhọc cả một
đêm, rốt cuộc thì tuổi tác cũng đã cao, thể
chất không còn được như thời còn sung
sức, nên cũng không có ở lại nhìn xem bọn
họ giải quyết mấy người này, dứt khoát
mang theo thuộc hạ của bản thân rời đi.
Vợ của Lưu Bình biết Lưu Bình đã chết
rồi, đang gào khóc nức nở thì nghe thấy lời
nói của Lục Hằng, lập tức hiểu rằng bọn họ
đây là định giết người diệt khẩu, vì vậy vội
vàng bò đến bên chân của Lục Hằng, túm
lấy ống quần của ông ta khàn giọng gào to.
“Không phải ông đã nói là sẽ buông
tha cho một nhà chúng tôi sao, tại sao lại
muốn làm như vậy, chúng tôi chẳng qua chỉ
là mấy người phụ nữ, ông không thể giơ
cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi hay sao?”
Lục Hằng dừng bước, nhìn người phụ
nữ đang khóc lóc vô cùng bi thương, đau
khổ đến cực điểm ở trên mặt đất, bất thình
lình đưa tay ra nắm lấy cằm của cô ta, rồi
kéo lên để cho cô ta có thể nhìn thấy rõ
ràng khuôn mặt của bản thân hơn.
“Nhìn thấy rõ không?”
Người phụ nữ bị ông ta hỏi như vậy thì
có hơi sửng sốt, ngần người ra, những vẫn
đờ đẫn mà gật đầu.
“Có, nhìn thấy rõ.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Lục Hằng vừa buông
lỏng tay, cơ thể của người phụ nữ liền trượt
xuống mặt đất, vẻ mặt của ông ta rõ ràng là
đang cười, nhưng lời nói ra lại vô cùng âm u
lạnh lẽo.
“Đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thì
có phải là nên chết hay không?”
Ông ta không có đeo mặt nạ cũng
không có ẩn giấu, hay chính là nói, từ lúc
vừa mới bắt đầu đã không nghĩ đến việc để
cho người sống.
Ở trong từ điển của ông ta, trên thế
giới này, người có thể giữ được bí mật,
ngoại trừ bản thân ông ta ra, thì chỉ có
người chết mới sẽ không để lộ bí mật ra
bên ngoài.
“Không, không, tôi van xin ông, ông có
thể giết tôi, tôi sẽ không để ý, không oán
thán, nhưng tôi cầu xin ông hãy tha cho
con gái của tôi có được không, nó vẫn đang
còn nhỏ tuổi, rất nhanh sẽ không còn nhớ
gì nữa.”
Người phụ nữ cũng hiểu được mưu
tính của ông ta, tự biết không thề trốn thoát
được, chỉ hy vọng ông ta có thể buông tha
cho con gái của mình.
Lục Hằng chỉ thở dài một hơi: “Tám
tuổi, không còn nhỏ nữa rồi.”
Nói xong thì không dừng lại thêm nữa,
người phụ nữ vẫn còn muốn tiến lên, thì bị
đá một cú, ngã sấp xuống mặt đất, đau đến
mức thở không ra hơi.
Ngoài cửa vang lên một tiếng khe khẽ,
Lục Hằng đã rời đi rồi.
Tang Cẩu liếc mắt nhìn người phụ nữ
đang nằm úp sấp ở trên mặt đất, từ góc độ
của hắn có thể nhìn thấy được dáng người
tuyệt đẹp của người phụ nữ, bộ ngực phập
phồng lên xuống, còn có cái mông to tròn,
không nhịn được nói nhảm một câu.
“Mẹ kiếp, đàn ông nhà này thật là có
số được hưởng, dáng người của cô vợ đẹp
như thế này cơ mà.”
Tên đàn em ở bên cạnh lập tức nhanh
trí tiếp lời: “Anh Cầu, dù sao thì cũng sắp
chết rồi, không bằng anh cứ thưởng thức
trước, chỉ cần để lại cho mấy anh em bọn
em một chút nước canh đề húp cho đã
ghiền là được rồi.”
“Tên nhóc con cậu cũng đủ giảo hoạt
đấy.” Tang Cầu vỗ mấy cái vào vai của tên
đàn em, cũng không tức giận, nghĩ đến cơn
tức mà mình phải chịu ở chỗ Lý Hồng vào
ngày hôm qua thì trong lòng nổi lên một
ngọn lửa giận không tên, dù sao thì người
cũng sắp chết, không bằng cứ chơi một
chút đã.
“Được, để ông đây khơi thông cho mọi
người một chút.”
“Anh Cầu cố lên.”
“Anh Cầu dũng mãnh.”
Mấy người đàn ông còn cười đùa, huýt sáo.
Sắc mặt của người phụ nữ thoáng cái
trở nên trắng bệch, không ngừng lùi về phía
sau, hoảng sợ, la to.
“Đừng, đừng mà, cầu xin các người đừng…”
Nhưng mà, cho dù cô ta có khổ sở van
xin, cầu khẩn như thế nào thì cũng không
thể ngăn cản được những động tác thô bạo
của mấy người đàn ông này.
“Mẹ, đừng mà, cầu xin các người tha
cho mẹ của tôi.”
“Mấy kẻ xấu các người mau buông
con dâu của tôi ra.”
Trong căn phòng tiếng dâm loạn, gian
dâm, còn có tiếng khóc, kêu la của người
già cùng với đứa trẻ xen lẫn vào trong đó,
trình diễn tội ác xấu xa, vô nhân tính của
con người.
Vết thương của Lục Khánh Huyền đã
được xử lý xong, đang ngồi dựa nửa người
ở trên giường.
“Chỉ là một vết thương nhỏ, trở về bôi
Em Yêu Anh! Chương 194: Tội ác
thuốc hai ngày là được rồi.” Kiều Duy Nam
nhìn thấy trên người Lục Khánh Huyền có
nhiều máu như vậy, còn tưởng là vết
thương lớn lắm, té ra chẳng qua chỉ là vết
xước da có hơi dài, máu cũng chỉ chảy có
hơi nhiều một chút.
Đều không có bị thương đến mô cơ,
bôi một chút thuốc để cầm máu là được rồi.
Mạc Du Hải cũng đã trở lại phòng.
“Tôi đi ra ngoài ăn cơm đây, hai người
nói chuyện đi.” Kiều Duy Nam cũng không
có hỏi nhiều, anh ta không có một chút
hứng thú nào cả, bụng đã đói đến mức sắp
dính vào lưng rồi. Bên trong phòng bệnh
chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trên khuôn mặt tiểu tụy của Lục
Khánh Huyền có nhiều thêm một chút
trắng bệch cùng với mệt mỏi, không có sức
lực, cô ta cười một tiếng tự giễu.
“Du Hải, anh nhất định cho rằng là em
cố ý nói như vậy, có đúng không?”
“Không có.”
Vừa nãy, Mạc Du Hải có nhìn thấy một
bóng người khả nghỉ, cho nên mới để Lục
Khánh Huyền ở chỗ này rồi liền đi ra ngoài,
chỉ là đợi anh đuổi theo ra, thì đã không
thấy người ở đâu nữa.
Lục Khánh Huyền có hơi buồn bã, nói:
“Du Hải, tại sao hai người chúng ta lại trở
nên như thế này.”
Cho dù là Du Hải nói không có thì
trong lòng cô ta vẫn cảm thấy trống rỗng,
như thể là trước giờ chưa từng có được
người đàn ông này, sự hoang mang, hoảng
Sợ như vậy, cùng với nỗi oán hận không
ngừng va chạm ở trong ngực của cô ta.
Cảm giác áy náy, hổ thẹn vì đã hại
chết Lưu Bình cũng theo đó mà lui đi không
ít, có lẽ cô ta nên để cho Lục Hằng giúp đỡ
giải quyết Hạ Nhược Vũ mới đúng, vất vả
một lần thì về sau không còn phải phí sức nữa…
Mạc Du Hải liếc nhìn cô ta một cái,
không có nói gì, im lặng gần hai phút mới
lạnh nhạt nói.
“Em suy nghĩ quá nhiều rồi, nghỉ ngơi
điều dưỡng cơ thể cho tốt, tôi đi đây.”
Lần này, Lục Khánh Huyền không có
giữ người lại, nhìn người đàn ông lạnh nhạt,
hờ hững xoay người rời đi, giống như trái
tim của chính mình cũng cùng lúc bị mang
đi luôn.
Cô ta nghĩ nhiều rồi? Là chỉ mối quan
hệ giữa hai người bọn họ từ trước đến giờ
đều chỉ là mong muốn, mơ tưởng đơn
phương của một mình cô ta, còn trong lòng
anh chưa từng có cô ta.
Lục Khánh Huyền giống như là đang bị
rơi vào trong hố băng vậy, cả người ngoài
lạnh ra thì cũng chỉ còn có lạnh lẽo, tại sao
cho dù cô ta có làm cái gì thì đến cuối cùng
đều là phí công cả, tại sao chứ
Không, cô ta thật sự là rất không cam
tâm, rất hận, cũng rất oán giận, trách móc.
Cô ta rốt cuộc là phải làm đến mức
nào nữa thì Du Hải mới trở lại bên cạnh cô
ta.