súc miệng rồi đi xuống tầng, dì Hoa nói với
cô, Mạc Du Hải có ca phẫu thuật quan trọng
nên đã đi từ sớm rồi!
Cô không ăn sáng mà thay đồ, đeo túi
xách của mình lên và đi làm.
Đến nơi, Hạ Nhược Vũ ngáp vài cái, trông
dáng vẻ của cô cứ như chưa được ngủ vậy.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên: “Giám
đốc, đây là tài liệu cần gửi cho bên công ty
Cảnh Thái.”
“Mang vào đây tôi xem.” Cô khẽ mở
miệng, nói nhỏ.
Tất cả đều là do tên khốn Mạc Du Hải đó,
nếu không phải vì lời nói khó hiểu của anh ta,
cô cũng đâu phải nghĩ ngợi lung tung cả tối
như vậy, hơn nửa đêm mới chợp mắt được.
An Nguyên cầm tài liệu trong tay và đặt
xuống trước mặt cô, ngượng ngùng cười và
nói: “Giám đốc Nhược Vũ à, phiền cô đến đó
một chuyến.”
Cô nhìn lướt qua vài lần, sau đó đóng tệp
tài liệu lại, nói: “Ông ta đúng là biết cách sai
bảo người khác mà, biết rồi, đặt xuống đi, cô
ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ”
An Nguyên vừa đi, Hạ Nhược Vũ liền lười
biếng nằm bò ra bàn, than thở: “Mệt ghê,
chẳng muốn đi làm gì hết!”
Trong đầu cô toàn là hình ảnh khuôn mặt
đẹp trai chết tiệt đó, làm gì cũng không thể
biến mất, cô đúng là điên thật mà!
Ba mươi phút trôi qua, cô mới chịu mang
tài liệu sang cho bên công ty Cảnh Thái.
May mà không gặp Lục Khánh Huyền ở
công ty, cô trực tiếp tiến tới hỏi một người
gần đó: “Chào anh, cho tôi hỏi văn phòng
của chủ tịch Hằng Hằng ở đâu vậy ạ?”
Người đàn ông cao gầy đó đột nhiên bị
kéo lại hỏi, ánh mắt anh ta lộ rõ sự đề phòng,
nhưng đến khi nhìn thấy người con gái xinh
đẹp trước mặt mình, liền thở phào nhẹ nhõm
hỏi: “Cô là người của công ty nào thế? Qua
đây làm gì vậy? Cô đã hẹn trước chưa?”
“Tôi qua đây tìm chủ tịch Hằng Hằng của
các anh để ký kết tài liệu, đúng rồi, quên
không giới thiệu, tôi là Hạ Nhược Vũ, giám
đốc của công ty Nhật Hạ.” Hạ Nhược Vũ ân
cần cười nói với anh.
Nghe tên của cô, anh ta có chút ngẩn
ngơ, bảo sao anh cứ có cảm giác đã từng
gặp cô ở đâu đó rồi, anh khế nói: “Văn phòng
của chủ tịch Hằng ở tầng 16.”
“Vâng, cảm ơn anh nhé.” Hạ Nhược Vũ
vẫy tay chào anh ta, sau đó tiến về phía. Truyện Phương Tây
thang máy, không biết tại sao, nhưng cô luôn
có cảm giác ánh mắt của người đàn ông đó
nhìn cô có chút kỳ lạ.
Họ có lẽ là không quen biết nhau, thôi kệ
đi, hôm nay cô đa nghỉ đủ rồi.
Người đàn ông đó đứng tại chỗ, lẳng
lặng nhìn theo hình bóng đang khuất dần của
Hạ Nhược Vũ, hốc mắt sâu lộ rõ vẻ nham
hiểm, thật trùng hợp….
Do dự vài giây, anh ta cũng nhấc gót đi
lên theo.
Hạ Nhược Vũ tới tầng 16, nói chuyện với
lễ tân rồi được dẫn đến văn phòng.
“Chủ tịch Hằng, cô Nhược Vũ đã đến rồi
“Ừm, đi pha hai tách cà phê rồi mang vào đây.
Lục Hằng đặt đồ trong tay xuống, nhẹ
nhàng cười với cô: “Cô Nhược Vũ, mời ngồi.”
“Cảm ơn” Hạ Nhược Vũ lịch sự gật đầu,
dáng vẻ của Lục Hằng quả nhiên như lời đồn
không hề kiêu ngạo, có vẻ là một người dễ
gần.
Cô đặt tệp tài liệu trên bàn và nói: “Chủ
tịch Hằng, đây là một vài tài liệu về trang
mua sắm Shangpin, có một vài chỗ cần chữ
ký của ông.”
“Được rồi, cô Nhược Vũ hiếm khi qua
đây, có thể ngồi ở đây thêm chút nữa.” Lục
Hằng đứng lên khỏi ghế và ra ghế sô pha
ngồi cùng cô.
Với một con cáo già ở thương trường
nhiều năm rồi, Hạ Nhược Vũ cũng không
cảm thấy thoải mái là bao, mặc cho người
ngoài đồn thổi về sự tốt bụng của ông ta như
thế nào, cô nói: “Chủ tịch Hằng khách khí
quá rồi, ông bận thế này sao tôi có thể làm
phiền ông như vậy chứ.”
“ Ấy, cô Nhược Vũ quả là biết nói chuyện
mà” Lục Hằng đã ở thương trường nhiều
năm, chỉ cần quan sát một chỉ tiết nhỏ, ông
cũng đại khái đoán được rằng trong lòng Hạ
Nhược Vũ đang nghĩ gì.
Lấy một cây bút từ trong hộp ra, ông ký
†ên mình lên trên tệp tài liệu nhanh và đẹp
như rồng bay phượng múa.
Ông đột nhiên khựng lại, mắt liếc nhìn về
nơi nào đó, rồi lại nhắm mắt, dường như ánh
mắt sắc bén vừa rồi, chỉ là ảo giác của người
khác thôi.
“Chủ tịch Hằng, có vấn đề gì sao?” Hạ
Nhược Vũ nhìn ông ta đột nhiên dừng lại liền
hỏi.
Lục Hằng cười và nói: “Không có gì cả,
công ty Nhật Hạ các cô làm việc, tôi yên tâm
lắm:
“Cảm ơn chủ tịch Hằng đã tin tưởng.” Hạ
Nhược Vũ xác nhận không ký sót chỗ nào
sau đó mới thu tài liệu lại, rồi đứng lên nói:
“Chủ tịch Hằng, không có việc gì nữa, tôi xin
phép đi về trước đây.”
“Cô Nhược Vũ không ở lại uống tách cà
phê rồi hãng đi.”
Cô biết đây chỉ là lời nói khách sáo của
Lục Hằng, hơn nữa cô cũng chẳng để tâm,
cô đáp: “Dạ không, lần tới nếu có dịp tôi sẽ
lại qua tìm ông.”
“Được rồi, vậy cô Nhược Vũ đi cẩn thận
nhé, tôi xin phép không tiễn.” Lục Hằng cũng
đứng dậy.
Hạ Nhược Vũ vừa đi, nụ cười trên gương
mặt của ông ta cũng biến mất, vừa rồi nếu
như ông nhìn không nhầm thì bóng dáng
người đứng bên ngoài cửa, chính là Tiền
Phong, một trong những nhân viên kinh
doanh xuất sắc thuộc bộ phận kinh doanh
của công ty ông.
Xét về chức vụ của anh ta thì chắc chắn
không thể đi lên tâng này được, trừ phi anh ta
vốn dĩ không phải đến để tìm ông mà là
muốn theo dõi Hạ Nhược Vũ.
Có vẻ thú vị rồi đây.
Hạ Nhược Vũ vừa xuống thang máy, tính
về công ty luôn thì đột nhiên nhận được cuộc
gọi, cô lập tức nghe máy, bực mình hỏi: “Mạc
Du Hải, có chuyện gì thế?”
Nhy Bác SƒHự Hồng Em Yêu Anh” —.
Cả sáng nay đã lởn vởn trong đầu óc cô
chưa đủ hay sao mà giờ còn gọi điện thoại
đến chứ.
“Đang ở ngoài à?” Mạc Du Hải nghe thấy
tiếng còi xe truyền lại từ phía đầu dây của cô
liền hỏi.
“Ừm, anh tìm tôi có việc gì không.” Không
hiểu tại sao cô lại nhận điện thoại của anh,
nhưng tim cô đã đập nhanh rộn ràng trong
vài khắc.
Mạc Du Hải vừa kết thúc ca phẫu thuật,
giờ đang trong giờ nghỉ giải lao, đột nhiên
anh muốn gọi điện cho cô mà thôi, anh nói:
“Hôm qua chắc hẳn em thất vọng lắm.”
“Thất vọng gì cơ?” Hạ Nhược Vũ cảm
thấy khó hiểu.
Với giọng nam trầm ấm mang chút mê
hoặc, anh nói: “Tối qua anh sợ em mệt, thế
nên mới không đụng vào em, tối nay anh sẽ
bồi thường thiệt hại cho em.”
Hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạc Du
Hải, Hạ Nhược Vũ suýt nữa bỏ chạy, nghĩ tới
việc mình đang đứng bên ngoài, phải giữ thể
diện, cô đành hạ giọng nghiến răng nguyền
rủa: “Mạc Du Hải anh có biết xấu hổ không
chứ, ai thất vọng chứ, ai cần anh bồi thường
thiệt hại hải”
Người đàn ông không biết xấu hổ này,
anh ta còn đang làm việc, đang ở trong
phòng hội chẩn mà dám nói ra những lời vô
liêm sỉ này, hay lắm!
Mạc Du Hải dường như muốn chọc giận
cô, khóe miệng nhếch lên: “Đúng rồi, anh cứ
tưởng rằng em tắm như vậy là ra ám hiệu
ngầm với anh cơ.”
“Là do anh tự suy diễn đấy chứ, ai nói
tắm chính là ra ám hiệu ngầm đâu, tôi thấy
trong đầu anh toàn sự đen tối thôi, không
thèm nói với anh nữa.” Hạ Nhược Vũ tức giận
cúp điện thoại, đôi giày cao gót năm phân
cũng bị cô giãm mạnh đến nỗi kêu lên tiếng
lộp cộp.
Nếu như lúc này cô quay đầu lại thì sẽ
phát hiện ra có một người đàn ông đang rầu
rĩ, lén lút nhìn theo bóng lưng của cô.
Người vừa nói chuyện với cô ta qua điện
thoại quả nhiên là Mạc Du Hải.
Tiền Phong nắm chặt dần dần hai tay
của mình lại cho đến khi xương kêu rắc một
cái, cậu ta mới từ từ thả ra.
Hai năm rồi, đúng tròn hai năm.
Cậu ta cuối cùng cũng đã đợi được cơ
hội rồi, cậu ta nhất định phải kết thúc cơn ác
mộng này lại, để gã đàn ông kia phải nếm
mùi đau khổ và phải chịu cơn ác mộng giống
như cậu ta đã phải chịu đựng trong suốt hai
năm qua.
Tiền Phong lặng lẽ quay người trở lại tòa
nhà phía sau, bây giờ cậu ta phải tìm người
giúp mình, để thực hiện kế hoạch mà cậu ta
đã ấp ủ từ rất lâu.