bị rời đi thì lên tiếng: “Du Hải, anh đừng
đi, vết thương của em còn đau lắm”
Anh dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy
sao?”
“Trái tim em cũng rất đau.” Dường
như sợ anh sẽ đi, cô ta lo lắng nói
thêm.
“Em vừa sơ ý làm rơi giỏ hoa quả
xuống đất”
“Lát nữa lao công sẽ tới thu dọn.”
Mạc Du Hải nhìn thấy sắc mặt nhợt
nhạt của cô ta, thở dài an ủi một câu.
Lục Khánh Huyền liên cảm thấy tủi
thân: “Du Hải, tại sao đến tối mịt thế
này anh mới tới, anh có biết em cảm
thấy bất lực như thế nào không?”
“Có cần anh nói cho người nhà em
biết không?” Trong lòng anh rất cảm
kích trước sự dũng cảm của Lục Khánh
Huyền, nhưng thực sự là có một số
chuyện dù cố gắng thế nào cũng không
thể tiếp tục được nữa.
Câu trả lời mà cô ta mong muốn
không phải như vậy. Lục Khánh Huyền
lắc đầu khó chịu, không muốn nhắc
đến gia đình mình: “Em không muốn
làm phiên đến bọn họ”
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, cân
gì có thể nói với anh” Dù sao anh đối
với cô ta là sự mang ơn, anh không
đành lòng nhìn dáng vẻ khó khăn của
cô ta bây giờ.
Cô ta cười mạnh mẽ nói: “Anh đã
đối xử với em rất tốt rôi. Nếu như
không có anh, em chắc chắn không thể
ở một mình trong phòng bệnh rộng lớn
như thế này, huống gì là có cả người
chăm sóc.”
Cô ta chỉ là một cô gái có gia cảnh
bình thường, bản thân cô ta cũng
không biết bố ruột của mình là ai, từ khi
còn rất nhỏ, mẹ của cô ta đã đưa cô đi
và tái hôn với một người khác.
Điều khiến cô ta kinh tởm hơn cả
đó là cha dượng của mình. Ngay từ lúc
Lục Khánh Huyền vẫn còn là một đứa
bé, ông ta đã dùng ánh mắt thèm
thuồng để nhìn cô ta, lớn hơn một chút
thì tranh thủ lúc mẹ đi vắng đã cố ý
động chạm cô ta.
Lục Khánh Huyền đã nói với mẹ về
chuyện đó, thế nhưng mẹ cô ta đã
không tin con gái mình mà lựa chọn tin
tưởng người cha dượng. Chính vì thế
sau khi lớn lên cô ta đi học và đi làm
thì rất ít khi vê nhà.
Cô ta không muốn nhắc đến
chuyện đó ở trước mặt người ngoài.
Nghe giọng điệu tự ti của cô ta,
Mạc Du Hải nhíu mày chặt lại.
“Em vì anh mà bị thương, vì thế anh
phải có trách nhiệm với em chứ”
Nghe anh nói sẽ chịu trách nhiệm,
Lục Khánh Huyền vờ không để ý hỏi:
“Cảm ơn anh, hôm nay vì tối muộn anh
mới đến làm em còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì rôi”
“Ừ, có chút chuyện riêng”
Trong ánh mắt của cô ta lóe lên
chút thất vọng lẫn xót xa: “Chắc là em lo lắng hơi quá.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi kiểm
tra các phòng khác tiếp đây”
“Du Hải, quan hệ của hai chúng ta
đã đến mức không thể hòa hợp được
nữa rồi sao?” Lục Khánh Huyền không nhịn được hỏi.
Anh vốn đã định đi ra ngoài, nghe
cô nói xong cũng chỉ quay đầu lại một chút.
“Khánh Huyền, em nghĩ nhiều rồi”
“Vậy tại sao anh phải vội vàng rời
đi như thế, đến mức không thể ở lại
đây được mười phút?”
Lục Khánh Huyền cảm thấy rất đau
khổ, anh ở cùng với Hạ Nhược Vũ thì
được, chẳng nhẽ lại không có thời gian
ở lại chăm sóc cô ta một chút?
Nếu như không phải vì Hạ Nhược
Vũ, Mạc Du Hải sẽ không trở nên lãnh
đạm đến như thế. Anh của trước kia
dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ đối với
cô ta lại thờ ơ bấy nhiêu.
Chỉ trong vài năm, quan hệ giữa hai
người đã trở nên tôi tệ như thế này ư?
Không, cô ta không chấp nhận điều
đó.
Cô ta đã nỗ lực nhiều như thế, sẽ
không vì gặp trở ngại mà bỏ cuộc, cô ta
muốn được ở bên cạnh anh một cách
đường hoàng, trở thành thiếu phu nhân
chính thức của nhà họ Mạc.
“Anh vẫn còn đang trong giờ làm
việc” Anh hơi nhíu mày nói.
Khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của
Lục Khánh Huyền lộ vẻ buồn bã: “Du
Hải, anh của trước kia không như thế
này.
“Chúng ta đã không thể quay về
trước kia”
Lời nói thẳng thắn của người đàn
ông trước mắt khiến cô ta cứng họng:
“Không phải anh nói sẽ không để em
lại một mình ư?”
Chỉ cần không động đến các
nguyên tắc của anh thì anh đều có thể
đồng ý: “Nếu có vấn đề gì em có thể
nói với anh”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn của nhau
chứ?” Cô ta chỉ có thể tạm thời lùi lại.
Mạc Du Hải nhìn nụ cười yếu ớt
của cô ta, gật đầu: “Nếu em có chuyện
cần anh giúp đỡ, anh sẽ cố gắng hết
mức có thể”
“Được, vậy em không làm phiền
anh làm việc nữa”
“Nghỉ ngơi thật tốt” Anh nói xong
liền đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt cô ta từ từ biến
mất, chợt thấy lòng bàn tay đau nhói,
cúi đầu nhìn xuống, không biết mình đã
bấm quá mạnh vào tay từ lúc nào.
Nhưng mà không thể làm gì được,
cô ta bất chấp tính mạng bảo vệ anh
cũng không thể đổi lấy được trái tim
của anh, phải đến mức nào thì mới có
thể hàn gắn lại với anh đây.
Mạc Du Hải sau khi đi kiểm tra một
lượt xong, quay người đi vào khoa tiết
niệu.
“Đang bận?”
Kiều Duy Nam liếc anh một cái, nói
chuyện với bệnh nhân vài câu rồi mới
quay sang nói: “Người cuối cùng rồi”
Đợi người ta đi rồi, Mạc Du Hải
thuận tiện khóa trái cửa phòng: “Người
hôm qua đã thẩm vấn qua rồi?”
“Tất nhiên, chả có ai kiên trì được
lâu cả” Kiều Duy Nam cong môi tỏ vẻ
ghét bỏ.
“Có tra hỏi được tin tức gì không?”
“Không có, người chủ mưu là người
phụ nữ muốn trả thù công ty của Hạ
Nhược Vũ”
Anh ta lắc đầu: “Phụ nữ đúng là rất
đáng sợ”
Mạc Du Hải nhướng chân mày nhìn
anh ta: “Sao hả, cậu bị người phụ nữ
nào đó làm tổn thương rồi hả?”
“Đẹp trai ngời ngời như tôi đây làm
sao có thể để phụ nữ làm tổn thương
chứ” Kiều Duy Nam tràn đầy tự tin nói,
bỗng dừng lại: “Nhưng mà người phụ
nữ bên cạnh Nhược Vũ khiến tớ rất chú
r”
ý:
“Từ lúc nào cậu lại dám xưng hô
với cô ấy như vậy hả?” Anh cau mày
không vui, không hiểu vì lí do vì sao lại
khó chịu trong lòng.
Kiều Duy Nam cũng cao hứng đáp:
“Cậu không cảm thấy gọi thế rất đáng
yêu sao?”
“Tôi cảm thấy cậu có vấn đề thì có.
Nếu rảnh thì đến khoa tâm thần khám
thử” Anh không hề khách khí nói.
“Cậu là đang công kích cá nhân”
“Tôi biết rồi” Kiều Duy Nam vốn dĩ
còn tức giận, nhưng mà nhìn biểu cảm
trên mặt của Mạc Du Hải, sắc mặt của
anh ta lập tức có chút ý tứ sâu xa.
Anh không thoải mái khi bị anh ta
nhìn chằm chằm: “Đồ điên” Kiều Duy Nam
không chịu nổi mồm miệng độc ác của anh:
“Cậu có thểnghĩ tốt về tôi một chút được không hả?”
“Đừng có mà nằm mơ giữa ban
ngày” Mạc Du Hải thuận tiện chuyển
sang đề tài khác: “Người phụ nữ mà
cậu chú ý đến là ai?”
“Tại cậu cứ làm tôi quên mất phải
nói gì rồi. Người phụ nữ tên là Lâm
Minh Thư ấy, cô ta không phải là bạn
của Nhược Vũ sao?”
“Cô ta không nói với Hà Nguyên
Phương chuyện của
Lục Khánh Huyền thấy anh chuẩn
bị rời đi thì lên tiếng: “Du Hải, anh đừng
đi, vết thương của em còn đau lắm”
Anh dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy
sao?”
“Trái tim em cũng rất đau.” Dường
như sợ anh sẽ đi, cô ta lo lắng nói
thêm.
“Em vừa sơ ý làm rơi giỏ hoa quả
xuống đất”
“Lát nữa lao công sẽ tới thu dọn.”
Mạc Du Hải nhìn thấy sắc mặt nhợt
nhạt của cô ta, thở dài an ủi một câu.
Lục Khánh Huyền liên cảm thấy tủi
thân: “Du Hải, tại sao đến tối mịt thế
này anh mới tới, anh có biết em cảm
thấy bất lực như thế nào không?”
“Có cần anh nói cho người nhà em
biết không?” Trong lòng anh rất cảm
kích trước sự dũng cảm của Lục Khánh
Huyền, nhưng thực sự là có một số
chuyện dù cố gắng thế nào cũng không
thể tiếp tục được nữa.
Câu trả lời mà cô ta mong muốn
không phải như vậy. Lục Khánh Huyền
lắc đầu khó chịu, không muốn nhắc
đến gia đình mình: “Em không muốn
làm phiên đến bọn họ”
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, cân
gì có thể nói với anh” Dù sao anh đối
với cô ta là sự mang ơn, anh không
đành lòng nhìn dáng vẻ khó khăn của
cô ta bây giờ.
Cô ta cười mạnh mẽ nói: “Anh đã
đối xử với em rất tốt rôi. Nếu như
không có anh, em chắc chắn không thể
ở một mình trong phòng bệnh rộng lớn
như thế này, huống gì là có cả người
chăm sóc.”
Cô ta chỉ là một cô gái có gia cảnh
bình thường, bản thân cô ta cũng
không biết bố ruột của mình là ai, từ khi
còn rất nhỏ, mẹ của cô ta đã đưa cô đi
và tái hôn với một người khác.
Điều khiến cô ta kinh tởm hơn cả
đó là cha dượng của mình. Ngay từ lúc
Lục Khánh Huyền vẫn còn là một đứa
bé, ông ta đã dùng ánh mắt thèm
thuồng để nhìn cô ta, lớn hơn một chút
thì tranh thủ lúc mẹ đi vắng đã cố ý
động chạm cô ta.
Lục Khánh Huyền đã nói với mẹ về
chuyện đó, thế nhưng mẹ cô ta đã
không tin con gái mình mà lựa chọn tin
tưởng người cha dượng. Chính vì thế
sau khi lớn lên cô ta đi học và đi làm
thì rất ít khi vê nhà.
Cô ta không muốn nhắc đến
chuyện đó ở trước mặt người ngoài.
Nghe giọng điệu tự ti của cô ta,
Mạc Du Hải nhíu mày chặt lại.
“Em vì anh mà bị thương, vì thế anh
phải có trách nhiệm với em chứ”
Nghe anh nói sẽ chịu trách nhiệm,
Lục Khánh Huyền vờ không để ý hỏi:
“Cảm ơn anh, hôm nay vì tối muộn anh
mới đến làm em còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì rôi”
“Ừ, có chút chuyện riêng”
Trong ánh mắt của cô ta lóe lên
chút thất vọng lẫn xót xa: “Chắc là em lo lắng hơi quá.”
“Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi kiểm
tra các phòng khác tiếp đây”
“Du Hải, quan hệ của hai chúng ta
đã đến mức không thể hòa hợp được
nữa rồi sao?” Lục Khánh Huyền không nhịn được hỏi.
Anh vốn đã định đi ra ngoài, nghe
cô nói xong cũng chỉ quay đầu lại một chút.
“Khánh Huyền, em nghĩ nhiều rồi”
“Vậy tại sao anh phải vội vàng rời
đi như thế, đến mức không thể ở lại
đây được mười phút?”
Lục Khánh Huyền cảm thấy rất đau
khổ, anh ở cùng với Hạ Nhược Vũ thì
được, chẳng nhẽ lại không có thời gian
ở lại chăm sóc cô ta một chút?
Nếu như không phải vì Hạ Nhược
Vũ, Mạc Du Hải sẽ không trở nên lãnh
đạm đến như thế. Anh của trước kia
dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ đối với
cô ta lại thờ ơ bấy nhiêu.
Chỉ trong vài năm, quan hệ giữa hai
người đã trở nên tôi tệ như thế này ư?
Không, cô ta không chấp nhận điều
đó.
Cô ta đã nỗ lực nhiều như thế, sẽ
không vì gặp trở ngại mà bỏ cuộc, cô ta
muốn được ở bên cạnh anh một cách
đường hoàng, trở thành thiếu phu nhân
chính thức của nhà họ Mạc.
“Anh vẫn còn đang trong giờ làm
việc” Anh hơi nhíu mày nói.
Khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của
Lục Khánh Huyền lộ vẻ buồn bã: “Du
Hải, anh của trước kia không như thế
này.
“Chúng ta đã không thể quay về
trước kia”
Lời nói thẳng thắn của người đàn
ông trước mắt khiến cô ta cứng họng:
“Không phải anh nói sẽ không để em
lại một mình ư?”
Chỉ cần không động đến các
nguyên tắc của anh thì anh đều có thể
đồng ý: “Nếu có vấn đề gì em có thể
nói với anh”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn của nhau
chứ?” Cô ta chỉ có thể tạm thời lùi lại.
Mạc Du Hải nhìn nụ cười yếu ớt
của cô ta, gật đầu: “Nếu em có chuyện
cần anh giúp đỡ, anh sẽ cố gắng hết
mức có thể”
“Được, vậy em không làm phiền
anh làm việc nữa”
“Nghỉ ngơi thật tốt” Anh nói xong
liền đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt cô ta từ từ biến
mất, chợt thấy lòng bàn tay đau nhói,
cúi đầu nhìn xuống, không biết mình đã
bấm quá mạnh vào tay từ lúc nào.
Nhưng mà không thể làm gì được,
cô ta bất chấp tính mạng bảo vệ anh
cũng không thể đổi lấy được trái tim
của anh, phải đến mức nào thì mới có
thể hàn gắn lại với anh đây.
Mạc Du Hải sau khi đi kiểm tra một
lượt xong, quay người đi vào khoa tiết
niệu.
“Đang bận?”
Kiều Duy Nam liếc anh một cái, nói
chuyện với bệnh nhân vài câu rồi mới
quay sang nói: “Người cuối cùng rồi”
Đợi người ta đi rồi, Mạc Du Hải
thuận tiện khóa trái cửa phòng: “Người
hôm qua đã thẩm vấn qua rồi?”
“Tất nhiên, chả có ai kiên trì được
lâu cả” Kiều Duy Nam cong môi tỏ vẻ
ghét bỏ.
“Có tra hỏi được tin tức gì không?”
“Không có, người chủ mưu là người
phụ nữ muốn trả thù công ty của Hạ
Nhược Vũ”
Anh ta lắc đầu: “Phụ nữ đúng là rất
đáng sợ”
Mạc Du Hải nhướng chân mày nhìn. Được copy tại ~ ТRUМ TRUYEN. VЛ ~
anh ta: “Sao hả, cậu bị người phụ nữ
nào đó làm tổn thương rồi hả?”
“Đẹp trai ngời ngời như tôi đây làm
sao có thể để phụ nữ làm tổn thương
chứ” Kiều Duy Nam tràn đầy tự tin nói,
bỗng dừng lại: “Nhưng mà người phụ
nữ bên cạnh Nhược Vũ khiến tớ rất chú
r”
ý:
“Từ lúc nào cậu lại dám xưng hô
với cô ấy như vậy hả?” Anh cau mày
không vui, không hiểu vì lí do vì sao lại
khó chịu trong lòng.
Kiều Duy Nam cũng cao hứng đáp:
“Cậu không cảm thấy gọi thế rất đáng
yêu sao?”
“Tôi cảm thấy cậu có vấn đề thì có.
Nếu rảnh thì đến khoa tâm thần khám
thử” Anh không hề khách khí nói.
“Cậu là đang công kích cá nhân”
“Tôi biết rồi” Kiều Duy Nam vốn dĩ
còn tức giận, nhưng mà nhìn biểu cảm
trên mặt của Mạc Du Hải, sắc mặt của
anh ta lập tức có chút ý tứ sâu xa.
Anh không thoải mái khi bị anh ta
nhìn chằm chằm: “Đồ điên” Kiều Duy Nam
không chịu nổi mồm miệng độc ác của anh:
“Cậu có thển ghĩ tốt về tôi một chút được không hả?”
“Đừng có mà nằm mơ giữa ban
ngày” Mạc Du Hải thuận tiện chuyển
sang đề tài khác: “Người phụ nữ mà
cậu chú ý đến là ai?”
“Tại cậu cứ làm tôi quên mất phải
nói gì rồi. Người phụ nữ tên là Lâm
Minh Thư ấy, cô ta không phải là bạn
của Nhược Vũ sao?”
“Cô ta không nói với Hà Nguyên
Phương chuyện của Nhược Vũ, nếu
không thì Hà Nguyên Phương cũng sẽ
không thuận lợi thành công như thế”
“Biết rôi” Anh nghe xong quay
người mở cửa rời đi luôn.
Kiều Duy Nam ngồi một lúc lâu, đột
nhiên vỗ mạnh lên bàn, đến bây giờ
mới nhận ra mình bị chơi một vố, còn
chưa trêu chọc được Mạc Du Hải.