Chỉ một chữ thôi, cũng đủ làm tổn thương trái tim mong manh của người phụ nữ, đôi mắt của Bảo Nhi lập tức đỏ hoe, cô ta ôm mặt khóc, quay lưng bỏ chạy>
“Bảo Nhi, Bảo Nhi, cô chậm một tí, đợi tôi với.” Mai Vy trừng mắt nhìn họ, rồi quay người đuổi theo>
Kiều Duy Nam hờ hững nhún vai, đây là kết quả mà anh ta sớm đã dự đoán được, dám bứt lông bên miệng cọp thì không phải là tự mình tìm đường chết hay sao, đã vậy còn ngay trong lúc con cọp đang tức giận nữa>
“Cũng gần xong rồi, chúng ta có phải hay không nên về trước.” Những tình tiết nhỏ nhặt như thế, anh không chú ý nhiều lắm, vì anh không biết rằng trong tương lai, sẽ vô tình bắt gặp những đợt sóng gió tình cờ ập tới>
Mạc Du Hải không nói gì, đứng dậy rời khỏi boong tàu, đi ra ngoài cửa>
Nhìn thấy anh sau khi uống nhiều rượu như vậy còn muốn tự mình lái xe, Kiều Duy Nam cũng gấp gáp: “Anh hai ơi, cậu vẫn nên nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lái xe đưa cậu trở về” “Không cần đâu” Chút rượu này đối với anh căn bản không là gì>
Nhưng Kiều Duy Nam làm sao dám để anh cứ như thế này mà lái xe đi, vội nói với anh: “Mình biết là cậu rất lợi hại, nếu vậy thì không bằng cậu mở một cái khách sạn ở gần đây rồi ngủ ngủ lại đi, đừng quay về nữa” Mạc Du Hải không thèm để ý tới lời nói nhảm của anh ta, trực tiếp ngồi lên xe, đạp mạnh chân ga, lái xe rời đi>
Kiều Duy Nam ngửi phải một bụng khói xe, đứng tại chỗ ho một lúc lâu: “Thật sự quá đủ rồi” Hôm nay anh ta bị kéo đi uống rượu chung thì cũng bỏ đi, còn không chịu đưa anh ta về nữa, sau này anh ta tuyệt đối sẽ không cùng Mạc Du Hải đi uống rượu nữa>
Lần sau Mạc Du Hải mà còn gọi anh ta, anh ta sẽ không dễ dàng nghe lời mà đi theo>
Mạc Du Hải một mình lái xe đi, trong ngực giống như có lửa nóng thiêu đốt, thiêu đốt tim gan anh, đau đớn không chịu được, chân ga càng đạp mạnh hơn, tiếng gầm của động cơ có vẻ đặc biệt chói tai trong buổi đêm tính mịch>
Mặt mày u ám như nước, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng>
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chiếc xe đã từ từ giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại ở bên lề đường. Đèn xe tất cả đều tắt. Chỉ có ánh sáng bập bùng trong cabin và làn khói xanh lan tỏa, đủ để cho thấy rằng tròn xe vẫn còn có người>
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại dừng xe ở đây>
Đến lúc anh nhận ra thì xe cũng đã dừng lại rồi>
Đôi mắt thâm thúy của Mạc Du Hải nhìn qua cửa sổ xe, nhìn cửa sổ lầu hai của biệt thự, người ở bên trong dường như đã ngủ say, chỉ có hai ngọn đèn đường ở trước cửa còn sáng>
Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, bốn phía xung quanh đều không có âm thanh nào cả>
Khói thuốc trên tay đã cháy thành tro tàn, gió thổi tàn thuốc bay tứ tung rơi trên mặt đất>
Cũng không biết đã bao lâu, một vài mẩu thuốc lá rơi trên mặt đất>
Người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác như ban đầu. Sau đó, cũng không biết anh ta nghĩ gì, khóe miệng anh ta nhếch lên rồi lại hạ xuống. Xe lại nổ máy, đạp ga đến hết cỡ. Vận dụng hết hiệu năng của chiếc xe, sau đó lập tức lao ra ngoài nhanh như một mũi tên>
Chiếc xe rất nhanh chóng biến mất vào màn đêm>
Hạ Nhược Vũ vốn đang ngủ vô cùng không yên, đột ngột từ trên giường tỉnh dậy, sờ lên trán đã toát mồ hôi lạnh, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, nhìn kim đồng hồ, chỉ mới ba giờ sáng>
Cô sững sờ nhìn lên trần nhà, trong lòng cô đờ đân không thể giải thích được, giống như bị một hòn đá đè lên tim khiến cô khó thở>
Không có cách nào, Hạ Nhược Vũ lại đứng dậy bò khỏi giường, đi chân trần, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, đi đến bên cửa sổ, nặng nề mở rèm cửa, vươn tay mở cửa kính, đón luồng không khí trong lành vào. >
Đêm đã vào thu, mang tới hương vị se se lạnh, gió thổi vào cũng khiến người ta bất giác run lên>
Hạ Nhược Vũ vừa toát mồ hôi lạnh, lại bị gió lạnh thổi đến, lông tơ trên cánh tay đều dựng hết lên, cô dường như không cảm thấy gì cả, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô tận, bây giờ mới có ba giờ, bầu trời vẫn còn chưa sáng>
Trên đường chỉ có vài ngọn đèn đường heo hắt, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như vừa rồi cô nghe thấy tiếng động cơ>
Có thể là cô đang nằm mơ>
Chợt tỉnh khỏi giấc mơ, Hạ Nhược Vũ không còn ngủ nữa, để gió lạnh cuốn bay mái tóc, cơn gió này làm lạnh bằng con tim của cô>
Cô cũng không biết mình đã đứng bao lâu, cho đến khi chân tê cứng, làn da đang để trần cũng trở nên lạnh ngắt>
Suy nghĩ của cô từ từ trở nên rõ ràng, một mảng trắng nõn lộ ra phía chân trời, cô trở về giường ngủ, có thể cô thật sự mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ mất>
Sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì>
Hạ Nhược Vũ bị ốm, bệnh đến rất đột ngột, sáng thức dậy đầu óc choáng váng, cổ họng như có lửa đốt>
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt đất xuyên qua khe nứt, ấm áp như vậy, nhưng trên người cô lại hoàn toàn không cảm nhận được chút ấm áp nào, cả người có chút lạnh lẽo>
Nhưng cô dường như không cảm thấy gì, khó khăn đứng dậy bò khỏi giường>
Cô yên lặng bước xuống đất, đi vào phòng tắm, nhìn hình ảnh người phụ nữ trong gương, không khỏi nhíu mày>
Gương mặt tái nhợt không còn chút máu, lông mày một mảng xanh đen, như thể vừa mắc bệnh nặng hiểm nghèo, không có chút sức sống nào hết>
Tuyệt đối không thể để ba mẹ cô nhìn thấy dáng vẻ cô như thế này>
Chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, Hạ Nhược Vũ rửa mặt, đánh răng, trang điểm một chút, bôi một chút son đỏ cho sắc mặt bớt tái nhợt, sau đó thay quần áo đi xuống lầu>
“Nhược Vũ, con dậy rồi à, con muốn ăn chút gì không, mẹ sẽ làm cho con” Đường Hồng Xuân nhìn thấy cô bước xuống lầu thì vui vẻ nói>
Dường như nỗi lo lắng của hai người hôm qua đối với Hạ Nhược Vũ chỉ là ảo giác>
“Mẹ ơi, có cháo gì không?” Để mẹ không lo lắng, cô vẫn cười khẽ nói>
Đường Hồng Xuân gật đầu một lần nữa: “Có có, còn có rất nhiều nữa. Mẹ hâm nóng lại rồi đem ra cho con.” Hôm qua nhìn thấy cô trở về trong dáng vẻ tuyệt vọng, bà ấy thật sự lo lắng gần chết, bây giờ nhìn thấy cảm xúc của con gái, dường như không còn gì xảy ra hết, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thoải mái>
Mấy ông già đó không có bao nhiêu cổ phần trong tay, bọn họ vẫn cần ba cô chủ trì cuộc họp cổ đông sao>
“Mẹ cũng không biết. Hình như là một cổ đông bí ẩn đã mua cổ phần của công ty chúng ta.” Hạ Nhược Vũ nắm chặt đũa trong tay, vị cổ đông bí ẩn kia còn không phải chính là Mạc Du Hải hay sao, anh sao lại đột nhiên tổ chức đại hội cổ đông, lại còn lựa chọn thời điểm này, trong lòng cũng có chút cảm khái>
Đường Hồng Xuân không biết cô đang nghĩ gì, bững cháo nóng lên cho cô: “Đúng vậy, sáng sớm ba con đã tới đó rồi. Thật là, làm mẹ nấu nhiều cháo như vậy. May mà con ngủ dậy ăn được một chút, nếu không sẽ thật lãng phí.” Bà ấy nói rất nhiều, nhưng không thấy Hạ Nhược Vũ đáp lại, bà ấy cảm thấy có chút kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đang cầm chặt đũa, cháo và bát đĩa đều không động đậy: “Nhược Vũ, con làm sao vậy, sao con không ăn>
“Mẹ, con vẫn chưa muốn ăn đâu, con đi ra ngoài trước.” Hạ Nhược Vũ không kịp giải thích, đặt đũa xuống, lấy một chùm chìa khóa xe trên giá, trong lòng như lửa đốt, gấp gáp chạy ra ngoài>
“Hai ba con nhà này, mới sáng sớm mà đã làm cái gì vậy” Đường Hồng Xuân sửng sốt một chút, bất lực lắc đầu>