Cho dù trong lòng anh rất khó chịu, nhưng vẫn phải tôn trọng tâm nguyện của cô.
“Đi” Cô chỉ nói một từ nhưng lại khiến cho khóe miệng của Mạc Du Hải hơi nhếch lên.
Ừ, anh rất hài lòng với sự thẳng thắn quyết đoán của cô.
Hàn Công Danh thấy bọn họ không chỉ không dừng lại, ngược lại lại trực tiếp rời đi. Anh ta bèn nhấc chân đuổi theo, trước mặt lại lập tức xuất hiện hai người to khỏe vạm vỡ chặn đường đi của anh ta.
“Các người muốn làm gì?” Anh ta cảnh giác hỏi.
Kiều Duy Nam vỗ bả vai bọn họ, lập tức mấy người đàn ông to khỏe thức thời lui ra tránh đường. Anh ta đánh giá Hàn Công Danh từ trên xuống dưới một cái, tràn đầy ghét bỏ: “Anh chính là bạn trai cũ của Nhược Vũ?”
Ngoại trừ cái xác coi như có thể nhìn được ra, một chút phẩm vị cũng đều không có. Chậc chậc, mắt nhìn của Nhược Vũ cũng chả ra sao cả.
“Anh là ai, có quan hệ gì với Nhược Vũ?” Nghe thấy xưng hô của anh ta với Hạ Nhược Vũ, cả khuôn mặt của Hàn Công Danh đều biến đen.
Kiều Duy Nam móc lỗ tai, lại thổi ngón tay, không mặn không nhạt nói: “Cái này thì anh không quản được, tôi khuyên anh tốt nhất không nên hỏi nhiều”
“Nhược Vũ là bạn gái của tôi, các người cứ mang cô ấy đi như vậy, tôi có thể báo cảnh sát đó” Cảm giác của Hàn Công Danh mách bảo rằng người đàn ông trước mặt này cùng với người đàn ông đã đưa Hạ Nhược Vũ đi đều không phải là người dễ trêu chọc.
Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta không tin hai người bọn họ có thể một tay che trời, cả tầng này chỗ nào cũng có camera giám sát cả.
Kiều Duy Nam giống như là nghe thấy chuyện cười gì đó, anh ta nhịn không được mà bật cười vài tiếng, cuối cùng còn khoa trương mà xoa khóe mắt. Anh ta nói với vẻ đồng tình: “Trình độ của anh còn chưa đủ tư cách để hỏi. Tôi khuyên anh tốt nhất không nên dây dưa với Nhược Vũ nữa, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu.”
Người đàn ông này không giống như đang uy hiếp, càng giống như là đang kể lại một sự thật mà thôi.
Vẻ mặt của Hàn Công Danh càng trở nên khó coi hơn, sau đó anh ta căn chặt răng: “Anh nói cho tôi biết anh ta là ai?”
Anh ta không tin, khoảng cách giữa người với người thật sự xa đến mức không chạm tới được như vậy không.
Kiều Duy Nam thấy Hàn Công Danh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta hơi có chút không kiên nhẫn, cười nhạt nói: “Cái xã hội này không thiếu nhất chính là con trời, vẫn nên xem xét lại thân phận của mình một chút đi”
Dứt lời, anh ta phất tay với người đứng phía sau: “Dẫn người đi.”
Bảy tám người đàn ông mặc trang phục thường ngày tóm lấy người rồi cung kính đi theo phía sau.
Trong phòng bao chỉ còn lại có Lâm Minh Thư cùng với Hàn Công Danh đang thở gấp nặng nề.
“Hàn Công Danh...” Cô ta biết điều này là một đả kích rất lớn đối với Hàn Công Danh, nhưng như vậy cũng tốt,
Hàn Công Danh sẽ hết hy vọng với Hạ Nhược Vũ.
Hàn Công Danh đưa tay ra gạt bàn tay đang muốn an ủi anh ta của Lâm Minh Thư xuống: “Minh Thư, cô có biết quan hệ giữa tên đàn ông kia với Nhược Vũ là gì không?”
“Tôi, tôi, không biết” Lâm Minh Thư nhỏ giọng trả lời.
Hàn Công Danh vừa trở về từ nước ngoài, không hiểu rõ thế cục ở thành phố Đà Nẵng, vậy nên cũng không biết lề lối, càng không biết Mạc Du Hải là ai.
Nhưng khi anh ta thấy bọn họ có thể thoải mái mà sai khiến bảy tám tên
thuộc hạ thì lập tức hiểu được thân phận của bọn họ chắc chắn không đơn giản.
Càng thêm kích phát lòng hiếu thắng của anh ta: “Minh Thư, tôi sẽ không buông tay cô ấy đâu.”
“Vì sao? Hàn Công Danh chẳng lẽ anh không nhìn ra bọn họ là người mà không phải chúng ta có thể trêu chọc được sao?” Rõ ràng biết là trứng chọi đá mà còn muốn vì Hạ Nhược Vũ mà tan xương nát thịt sao?
Ánh mắt Hàn Công Danh hiện lên tia quyết tâm: “Trong lòng Nhược Vũ vẫn còn có tôi, tôi tin cô ấy tuyệt đối không phải là người như vậy. Thân phận của người kia cũng không nhất định phải cao quý bao nhiêu, chỉ cần tôi cố gắng, cô ấy nhất định sẽ quay đầu lại một lần nữa”
Lâm Minh Thư rất muốn lớn tiếng nói cho Mạc Công Danh biết thân phận của anh ta, để cho anh ta nhận rõ được sự thật. Suy nghĩ một chút, bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi đến khi có được cơ hội, cô ta nhất định sẽ khiến cho Hàn Công Danh nhận ra giữa bọn họ không phải là một con đường song song.
Bên kia, Hạ Nhược Vũ bị đưa đi, cảm giác khô nóng khó nhịn mà vặn vẹo trong ngực Mạc Du Hải, theo bản năng của thân thế mà muốn càng gần sát vào thân hình cao lớn của người đàn ông. Nhưng giữa bọn họ vẫn còn bị ngăn cách bởi lớp quần áo mỏng manh.
Cả đầu óc Hạ Nhược Vũ đều đang nói, nhanh kéo quần áo của anh xuống, kéo quần áo của anh thì sẽ thoải mái hơn, là có thể giải thoát được rồi.
“Hạ Nhược Vũ, em sao vậy?” Trở lại trong xe, Mạc Du Hải cũng phát hiện ra hành động quái dị của cô, đưa tay
gõ tấm kính thủy tinh phía trước. Chú Lý ẩn cái chốt cửa, đèn trần phía sau xe liền sáng lên.
Lúc này anh mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đỏ đến mức có chút dị thường. Đôi
mắt anh tối sầm lại, theo bản năng đưa tay ra sờ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào làn da của cô thì lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô làm cho hoảng Sợ.
Giọng nói trầm thấp của anh ta mang theo một tia gấp gáp: “Hạ Nhược Vũ, em cảm thấy thế nào, không phải là em bị người ta hạ thuốc rồi chứ?”
“Tôi không có sao, chỉ là cảm thấy có chút nóng, trở về tắm rửa một lát là được rồi” Hô hấp của Hạ Nhược Vũ dồn dập đã bán đứng nhịp tim của cô đập có chút không bình thường.
Tay không ngừng lôi kéo quần áo trên người, áo lót màu hồng nhạt loáng thoáng lộ ra mà cô cũng không phát giác.
Mạc Du Hải vừa thấy động tác này của cô, trong lòng liền hiểu được rõ ràng, vẫn là không an tâm gọi một cuộc điện thoại cho người nào đó, điện thoại vang lên chưa được vài phút thì đã được chuyển tiếp.
“Sao vậy? Còn có cái gì muốn bàn giao nữa hả?” Giọng nói không ngay thắng của Kiều Duy Nam truyền tới.
Anh cũng không nói lời vô nghĩa với anh ta mà chỉ trực tiếp hỏi: “Bây giờ cậu qua đây một chút, cô ấy có chút không thích hợp, xe của tớ vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa”
“Được, tớ tới ngay đây” Kiều Duy Nam cũng không có hỏi nhiều, treo
điện thoại rồi liền chạy qua đó. Cô ấy trong miệng bạn tốt bây giờ ngoại trừ Hạ Nhược Vũ ra thì cũng không có người thứ hai.
Chờ tới khi Kiều Duy Nam vừa thấy trạng thái của Hạ Nhược Vũ, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh lên: “Thuốc kích dục, lượng thuốc cũng không ít, trước tiên đưa đi bệnh viện đi đã
“Ừ” Mạc Du Hải đang muốn phân phó cho chú Lý trước mặt lái xe đi.
Đột nhiên Hạ Nhược Vũ giống như là uống phải máu gà vậy, mạnh mẽ bổ nhào vào ngực Mạc Du Hải, ôm lấy cổ anh ta rồi không ngừng gặm cắn.
Miệng còn thì thào: “Chân gà, cánh gà, ăn ngon”
Bên trong xe bị mất khống chết một hồi, mặt Mạc Du Hải không chút thay đổi mà kéo người đang treo trên người mình xuống. Hạ Nhược Vũ giống như là ăn phải mười cân thuốc kích thích mà gắt gao ôm chặt lấy anh ta không buông, đầu lưỡi mềm mại trượt qua trượt lại ở phía sau gáy mẫn cảm của anh ta.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức tối sầm xuống, người phụ nữ trên người quả thực chính là yêu tinh, nhẹ
nhàng gảy một cái, thiếu chút nữa đã khiến cho tính tự chủ mạnh mẽ của anh trực tiếp bị đánh tan.
“Ừm, thật ra nếu cậu không sợ vất vả thì cũng có thể đưa cô ấy đến một khách sạn gần đây” Kiều Duy Nam có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh đồng cung sống trước mặt. Không ngờ Hạ Nhược Vũ lại mạnh mẽ như vậy, chậc chậc, thật sự là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Biểu cảm trên mặt Mạc Du Hải không thay đổi, chỉ có điều có thể thuận theo âm thanh ám muội mà
nghe ra, bản nhân anh cũng thật không dễ chịu gì: “Cô ấy có thể có vấn đề gì hay không?”
Anh vẫn là lo lắng về vấn đề thân thể của cô trước.
Hạ Nhược Vũ đã tiến vào hình thức điên cuồng quên mình, đầu óc còn tỉnh táo hơn so với ai khác, việc làm ra cũng cảm thấy thẹn hơn cả bất kỳ ai. Nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà muốn gần gũi với người đàn ông bên cạnh.
Làm sao bây giờ, cô sắp nổ tung rồi.
Kiều Duy Nam nuốt nước miếng, ngây ngốc nói: “Di chứng thì cũng không có gì, nhưng ngày hôm sau chắc chắn cô ấy có thể sẽ muốn chết”
“Cậu có thể xuống xe rồi đó” Mạc Du Hải hiểu ra trong chốc lát, loại thuốc
kích dục này hẳn là có thể giữ được sự tỉnh táo cho người phụ nữ, ngày hôm sau vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua.