Chờ đến lúc Hạ Nhược Vũ tỉnh táo lại, người đã dừng trước cửa văn phòng.
Cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng nói chuyện như có như không.
Cô khế run lên, dường như phát hiện ra mình đang làm gì, bước chân
hốt hoảng muốn quay người né.
Chỉ là bước chân còn chưa kịp rời, giọng nói bên trong truyền ra đã khiến
cho cơ thể cô cứng đờ.
“Du Hải, vì sao anh lại lạnh nhạt với
em như thế?”
Giọng nói yếu ớt của Lục Khánh Huyền vang ra.
Nhưng phản ứng của Mạc Du Hải mới là điều khiến cô ngạc nhiên: “Khánh Huyền, em hà tất phải như vậy, chúng ta đã kết thúc rồi”
Giọng điệu của anh mặc dù nghe có chút lãnh đạm, có điều cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ bên trong.
Là bất đắc dĩ vì Lục Khánh Huyền chấp nhất hay bất đắc dĩ vì chính anh không đành lòng.
Hạ Nhược Vũ không thể nào chứng minh được, biết rõ nghe lén người khác nói chuyện là không tốt nhưng mà gót chân cứ như bám rễ, không cách nào di chuyển, âm thanh trong phòng hội chuẩn không ngừng truyền ra.
“Nhưng mà em không quên được anh, em tin anh cũng vậy, anh ở bên cạnh Hạ Nhược Vũ chắc chắn là có nguyên nhân. Em sẽ không phá hỏng chuyện của hai người, em chỉ muốn ở
bên cạnh anh thôi.”
Ồ, Lục Khánh Huyền thật là hào phóng, Hạ Nhược Vũ không nhịn được cười, khóe miệng nhếch lên tự giễu, cơ thể yếu ớt dựa vào tường, cằm khẽ
nhếch, cô hơi nhướng mắt nhìn ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, trong mắt như bị một tâng sương mù bao
vây.
Người đàn ông im lặng như kim đâm vào tim cô, đau nhức mà không chết người, nhưng cũng khiến người ta khó chịu không cách nào thoát đi.
“Em biết anh có lý do của riêng mình, em hiểu rõ anh mà, anh sẽ không thích kiểu phụ nữ như vậy: Lục Khánh Huyền tuy nhỏ yếu nhưng thân hình lại đầy đặn, vòng qua bàn làm việc nhìn
người đàn ông vẫn bình tĩnh trước mặt.
Dường như anh rất bình thường nhưng người hiểu rõ anh đều biết anh
đang không vui.
Tuy nhiên cô ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết được nữa, nếu không làm ra hành động gì, Mạc Du Hải sẽ bị ả hồ ly tỉnh kia kéo đi càng ngày càng xa.
Có tỉnh táo cũng không cách nào tiếp tục chờ đợi.
Mấy ngày này quan sát, cô ta phát hiện dường như Du Hải và Hạ Nhược Vũ đang cãi nhau, hai người rất ít khi gặp mặt, bây giờ chính là cơ hội tốt cho
cô ta ra tay.
Vất vả lắm mới có thể can đảm mở lời một lần, nhưng thái độ lạnh nhạt
của anh lại khiến cô ta tổn thương.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn về phía người phụ nữ đang chực khóc kia:
“Em hiểu tôi? Em hiểu cái gì?”
“Em…” Nhìn ánh mắt lạnh lẽo đấy, cô ta lập tức á khẩu, thấy tia giễu cợt trong mắt anh, bàn tay nắm chặt lại, to gan nhìn lại anh: “Em biết anh không thích làm bác sĩ giống như biểu hiện bên ngoài, em biết tất cả những gì anh có được đều dựa vào cố gắng của chính anh”
Đọc full tại nhé “Em biết anh là một
người ngoài lạnh trong nóng, em biết trong lòng anh có em, giống như trong trái tim em có anh vậy.
“Chẳng lẽ anh đã quên, chúng ta đã từng thức cả đêm để hoàn thành một dự án, kết hợp ăn ý với nhau như vậy sao? Chẳng lẽ anh đã quên, mấy lần em bị quấy rối, anh đuổi kẻ xấu cho em thế nào, chẳng lẽ anh quên, em vì
anh mà có thể liều mình?”
Ngừng một chút, giọng điệu của cô ta lại càng khó mà tự kiềm chế: “Tất cả em đều có thể làm được, còn cô ta thì sao? Hạ Nhược Vũ có thể hi sinh tất cả vì anh à?”
“Anh biết cố gắng của em là vì cái gì” Một câu cuối là sự bộc phát từ đáy lòng của cô ta.
Mạc Du Hải không phải người vô
tình, Lục Khánh Huyền cũng không phải hoàn toàn đúng, nhưng một vài mảnh vụn ký ức hiện lên trong mắt, cũng khơi gọi lại chút kỷ niệm với anh.
Nhưng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, anh lại khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Em cho rằng chỉ là vì
em cho rằng thôi.” Chỉ thế thôi.
Mắt của Lục Khánh Huyền đều mờ đi, cô ta cho là ít nhất anh sẽ không lạnh lùng xa cách như thế.
Đọc full tại nhé Nhưng mà trái tim
vẫn bị anh làm tổn thương mạnh mẽ.
Hạ Nhược Vũ duy trì tư thế dựa vào
tường, cô nhướn mày nhìn gót chân, lông mi dài che đi cảm xúc đang dâng
trào trong mắt cô.
Hôm nay đúng là có được sự bất ngờ, không nghe không biết, thì ra bọn họ cũng có một quá khứ “tươi đẹp đáng hâm mộ” như vậy.
Khoảng thời gian cùng nhau nỗ lực phấn đấu, nâng đỡ lẫn nhau càng khắc sâu vào ký ức của người ta hơn.
Với thân phận của Mạc Du Hải, cô không thể nghĩ hai người họ có thể
bám trụ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Gương mặt nhỏ lóe lên một tia tự giêu.
Khó trách cho dù Lục Khánh Huyền có làm chuyện quá đáng, cho dù kẻ mù cũng biết cô ta đang diễn kịch mà Mạc Du Hải lại không chút do dự tin tưởng cô ta, tha thứ cho cô ta như vậy.
Bởi vì hai người có chung một hồi ức, là nơi mà bất cứ điều gì cũng không thể phá bỏ được.
Cho nên Lục Khánh Huyền mới không sợ hãi, dùng ánh mắt chế giễu và khinh miệt nhìn cô, bởi vì trong lòng cô ta hiểu rõ, tình cảm mà Mạc Du Hải dành cho cô ta không giống với người khác.
“Du Hải, em thật sự không làm loạn nữa, em cũng không đi nữa, anh đừng
tức giận có được không?”
Lục Khánh Huyền bỏ đi dáng vẻ kiêu ngạo, cúi đầu, chỉ hi vọng anh có
thể hồi tâm chuyển ý.
Nhưng mà xưa nay anh chưa từng quan tâm thì lấy đâu ra mà chuyển ý: “Tôi chỉ coi em là bạn.”
“Em không muốn làm bạn của anh, anh hiểu tâm ý của em mà, vì sao còn đối xử với em như vậy? Rốt cuộc thì em kém Hạ Nhược Vũ chỗ nào, anh nói cho em biết đi, như vậy có thể làm cho em chết tâm, sẽ buông tay, còn nếu
không, em tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Lục Khánh Huyền khóc nức nở
chất vấn anh, mặc dù xuất thân của cô ta không tốt nhưng cô ta cũng có sự kiêu ngạo của mình. Trong mắt người ngoài, cô ta vẫn luôn là một người phụ
nữ giỏi giang, năng lực mạnh.
Cho dù gặp phải nhiều khách hàng khó tính, nhìn đơn hàng khó giải quyết thì cô ta đều có thể dễ dàng hoàn thành.
Nhưng lần này ở trước mặt anh, cô
ta mới có thể nói buông xuống tất cả.
“Không phải cô ấy tốt hơn em, mà là không giống.”
Mạc Du Hải cũng không có cách nào nói rõ cảm giác của mình với Hạ
Nhược Vũ, nhưng loại rung động trong lòng kia không thể lừa người được.
“Không giống chỗ nào, do em không đủ đẹp, năng lực không đủ mạnh hay vì em không có điều kiện tốt như cô ta…”
Lục Khánh Huyền kích động, còn định nói tiếp, khóe mắt lại liếc thấy một bóng đen trên mặt đất ngoài cửa, có thể đoán được đó là một người phụ nữ.
Cô ta theo bản năng muốn mở miệng, lại lập tức ngừng lại, giác quan thứ sáu nói cho cô ta biết, người phụ nữ ngoài cửa chính là Hạ Nhược Vũ.
Có ý nghĩ này, thái độ của Lục
Khánh Huyền lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tất cả sự kích động và tổn thương đều lui lại hết, đổi thành vẻ yếu đuối bất lực: “Du Hải, có thể cho em cái ôm cuối cùng được không?”
Người đàn ông mím môi im lặng
nhìn cô ta.
Lục Khánh Huyền cố gắng không đếm xỉa đến vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt anh, vẻ mặt không thay đổi, cười khổ nói: “Chỉ là một cái ôm tạm biệt thôi, chẳng lẽ anh không nguyện ý à”
Thật lâu, lâu đến nỗi trái tim Hạ Nhược Vũ đều bị bóp nghẹt, lại nghe được rõ ràng anh nói một từ “được”.
Câu nói kế tiếp cô đã không nghe nổi nữa, quay người bước nhanh rời khỏi nơi khiến cô không thể thở nổi này.