“Du Uyên, con làm gì thể, lỡ làm mình bị thương thì phải làm sao.”
Mạc Du Uyên ngẩng đầu, thấy Châu Bích Loan đi tới thì giống như là có chỗ dựa vào, nước mắt lập tức dâng lên, cực kỳ tủi thân nói: “Mẹ, làm sao bây giờ, con nên làm gì, vì sao bọn họ lại đối xử với con như vậy, vì sao chứ?”
“Sao vậy, con đừng khóc, nói cho mẹ nghe xem có chuyện gì nào.” Châu Bích Loan đau lòng đỡ cô lên.
Bà biết gần đây con gái và người đàn ông kia thân nhau, dù có đau lòng cho con thì bà cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần tên đó có thể làm cho con gái vui thì bà ta cũng nhịn.
Chờ đến khi nào con gái mất đi hứng thú, trở về quỹ đạo bình thường là được.
Nhưng còn chưa được bao lâu, bà đã thấy con gái khóc đến mấy lần, bà cũng bắt đầu quan tâm.
Mạc Du Uyên khóc đến mất hết sức lực, Châu Bích Loan liền đỡ cô ngồi lên giường, cô thút thít nói: “Mẹ, bọn họ đều bắt nạt con, hu hu… Hàn Công Danh và ả đàn bà đê tiện kia còn dám ôm ấp nhau trước mặt mọi người.”
Nói đến đây, Mạc Du Uyên lại bắt đầu khóc.
“Sao có thể như vậy, không phải con nói tình cảm của hai đứa đã trở nên ổn định rồi sao, nó đối xử với con cũng không tệ mà.” Châu Bích Loan cũng ngạc nhiên: “Du Uyên, con nói thật cho mẹ đi, đây có phải là sự thật không?”
Mạc Du Uyên chớp mắt, không dám đối mặt với Châu Bích Loan, cô vốn duy trì cho Hàn Công Danh một ấn tượng tốt trước mặt người nhà, cho dù Hàn Công Danh có hờ hững với cô, nhưng cô vẫn nói đỡ cho anh trước mặt người khác.
Đọc full tại nhé Bây giờ cũng không giấu nổi nữa,
buồn bã nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng hỏi những lời này, mẹ biết rõ tâm ý. của con mà.”
Ở Đà Nẵng này có biết bao nhiêu chàng trai tuấn
†ú chờ con chọn lựa, sao con cứ phải chọn cái tên Hàn Công Danh kia chứ?” Châu Bích Loan thật sự không hiểu, đứa con gái vẫn luôn kiêu ngạo của mình sao cứ nhất định phải là Hàn Công Danh thì mới chọn.
“Mẹ, con thích anh ấy, thật sự rất thích anh ấy, mẹ giúp con một chút đi.”
Ngoại trừ mấy giọt nước mắt lúc trước của Mạc Du Uyên là thật, bây giờ trong lòng cô chỉ có hận Hạ Nhược Vũ thấu xương chứ không chứa nổi chuyện khác. Cô giả bộ đau lòng nói: “Mẹ, đây đều là do Hạ Nhược Vũ sai, cô ta ở bên anh trai của con rồi còn hai lòng, anh con coi cô ta như bảo bối, cô ta lại chơi đùa với hai anh em con.”
“Con chắc chứ?” Giọng điệu của Châu Bích Loan cũng chìm chìm.
Mạc Du Uyên gật đầu, khổ sở nói: “Đúng vậy, mẹ, con là con gái của mẹ dấy, sao lại gạt mẹ chứ, không phải do cô ta cứ quấn lấy Hàn Công Danh thì anh ấy sẽ không khó khăn trong việc lựa chọn.”
“Hạ Nhược Vũ đúng là không coi ai ra gì.” Trong mắt Châu Bích Loan hiện lên một tia lạnh lùng, vỗ vỗ bàn tay cô an ủi: “Con cũng đừng kích động, chuyện này mẹ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mạc Du Uyên không bằng lòng: “Mẹ, mẹ còn
muốn suy nghĩ bao lâu nữa, muốn con gái bị phụ bạc đến chết hay sao?”
“Vớ vẩn.” Châu Bích Loan không vui trách móc, trong lòng đã có kế sách, vẫy tay nói: “Con qua đây, mẹ dạy con phải làm thế nào.”
Mạc Du Uyên nghiêng đầu qua, Châu Bích Loan nhỏ giọng nói bên tai cô ta một trận, ánh mắt Mạc Du Uyên cũng càng ngày càng sáng, không còn đau lòng nữa, chỉ còn lại sự hưng phấn.
Vui vẻ làm nữũng: “Con biết mẹ là tốt nhất với con mà.”
Gừng càng già càng cay, biện pháp của mẹ đều là những biện pháp tốt nhất, đây tuyệt đối đủ cho ả xấu xa Hạ Nhược Vũ kia bị giày vò một trận.
Hàn Công Danh vận động cơ thể một chút, ở trong bệnh viện quá lâu, cảm giác cả người có chút cứng ngắc lại.
Từ xa, trên đường lớn có một chiếc xe chạy tới, dừng bên người anh. Hai người đàn ông mặc đồ tây di xuống, sắc mặt nghiêm túc tới trước mặt Hàn Công Danh: “Có phải anh Danh không?”
Hàn Công Danh không biết hai người này, lông mày khế nhếch: “Đúng là tôi, tìm tôi có việc gì?”
“Anh Danh, ông chủ của chúng tôi mời anh qua
một chuyến, có chuyện thương lượng với anh.” Người đàn ông cung kính nói.
Hàn Công Danh nhún vai: “Tôi còn không biết ông chủ của các anh là ai thì thương lượng cái gì?”
Một người khác lại hạ giọng nói: “Anh biết ông chủ của chúng tôi, chính là chủ tịch Lục Hằng.”
Hàn Công Danh giật mình, nhíu mày: “Chủ tịch Hằng tìm tôi có chuyện gì, không thể chờ tôi về công ty rồi nói sao, hoặc là ông ấy có thể gọi điện cho tôi mà, sao còn phải mời các người tới, sợ tôi không nể mặt ông ấy ư?”
Người đàn ông cười nói: “Dĩ nhiên không phải, ông chủ chúng tôi cảm thấy anh là khách quý cho nên mới cố ý bảo chúng tôi tới mời anh về.”
Hàn Công Danh nhíu mày: “Vì sao chủ tịch Hằng lại gấp gáp muốn gặp tôi đến vậy, chẳng lẽ không nói lý do với các anh à, các anh như vậy thì bảo tôi làm sao đi cùng được?”
Người đàn ông chỉ cười không đáp, đưa tay ra dấu mời: “Mời anh lên xe.”
Đọc full tại nhé Thấy anh ta dường như không đạt
được mục đích thì không bỏ qua, Hàn Công Danh xụ mặt khom người xuống, bởi vì anh biết không có khả năng thoát khỏi tên đàn ông trước mặt.
Đi tới tập đoàn Lục thị, Lục Hằng đang ở văn phòng chờ anh, thấy Hàn Công Danh tới thì đứng dậy ôn hòa làm thân: “Tới đây nào, nghe nói cậu phải nhập viện, cơ thể sao rồi?”
Hàn Công Danh cười nói: “Đã sớm không sao rồi. Chủ tịch tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng, đừng vòng vo.”
Lục Hằng cười ha ha một tiếng, nói: “Tôi thích nhất là tính cách sảng khoải của cậu, tôi không nhiều lời nữa, gần đây việc làm ăn của công ty tương đối tốt, Khánh Huyền có năng lực nhưng một mình không gánh được hết, cũng ít có quyết đoán, vừa hay cậu có thể đi hỗ trợ nó.”
Hàn Công Danh trầm ngâm một lát: “Ngại quá, gần đây tôi thực sự không có thời gian, với cả ông cũng thấy, tôi vừa ra viện, không có khả năng đảm
nhận chức vị.”
Trong mắt Lục Hằng hiện lên ý cười, dùng giọng điệu cảnh giác nói: “Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, nghe nói cậu thích Hạ Nhược Vũ?”
Ánh mắt Hàn Công Danh biến đổi, dùng giọng nói cảnh giác hỏi: “Lời này của chủ tịch Hằng là sao, muốn dùng Hạ Nhược Vũ để áp chế tôi?”
Lục Hằng cười khoát tay: “Đừng khẩn trương như
vậy, sao tôi lại áp chế cậu, thật ra tôi muốn nói cho cậu, cậu giúp tôi, chính là đang giúp mình.”
Hàn Công Danh khẽ nhíu mày, nói: “Tôi không hiểu ý của ông”
Lục Hằng giải thích: “Tôi có thể nói cho cậu biết, công ty bận rộn như vậy là do đang tập trung vào một chuyện khác, nhà họ Mạc đã cắm rễ ở Đà Nẵng quá lâu, bây giờ đã đến lúc nên có người đứng ra xới chút đất.”
Nhắc đến nhà họ Mạc, Hàn Công Danh theo bản năng nhớ tới người đàn ông lạnh lùng kia, trong lòng giống như bị gai đâm, bởi vì sự tồn tại của anh ta khiến cho anh vẫn mãi không chiếm được trái tim Hạ Nhược Vũ, đây là tâm bệnh của anh.
Hàn Công Danh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đồng ý giúp ông đối phó với Mạc Du Hải, có điều hi vọng ông cũng cho tôi một lời hứa, cho dù thế nào cũng không được tổn thương Nhược Vũ.”
Trên mặt Lục Hằng lộ ra ý cười, ông ta đã sớm biết Hàn Công Danh nhất định sẽ đồng ý, bởi vì ông ta là kẻ giỏi nắm bắt nhược điểm của người khác.
“Được, tôi đồng ý với cậu. Công Danh, hỉ vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Cho dù Hàn Công Danh biết Lục Hằng là người
không đáng tin cậy, nhưng vẫn muốn bắt tay với ông ta. Vì có được Hạ Nhược Vũ, anh cũng chỉ có thể lựa chọn con đường hợp tác này, đây là cơ hội cứu vấn duy nhất của anh.