Lục Hằng sửa sang lại quần áo ở trên người một chút, trong mắt lóe lên sát ý, liền nói: "A Hoàng, anh quả nhiên chính là một con chó, hơn nữa còn là con chó sói mắt trắng không biết ơn nuôi dưỡng, tôi biết anh thực sự đã từng phản bội tôi.”
Sau khi A Hoàng khi nghe thấy âm thanh đó, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, quả thật anh ta đã từng phản bội Lục Hằng một lần, nhưng là do Lục Hằng dùng Hạnh Nhi để uy hiếp anh ta trước, sau đó anh ta cũng đã một lòng trung thành đứng về phía Lục Hằng, thế nhưng tại sao tất cả những điều ấy Lục Hằng lại biết được cơ chứ?
“Nếu anh muốn trời không biết đất không biết, thì tốt nhất là đừng có làm. A. Hoàng à, sau lần thất bại ấy, Hạnh Nhi đã bắt đầu tiếp khách trong hộp đêm rồi.” Nhìn vẻ mặt vặn vẹo đau đớn tột cùng của A Hoàng trên mặt đất, Lục Hãng trong mắt lại là tràn đầy sự hưng phấn, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất phấn khích, thích thú.
LA Hoàng thở hổn hển, dùng toàn bộ sức lực của mình cố gắng chống đỡ, giãy giụa, nhưng không ăn thua gì với sức mạnh của mấy người đàn ông áo đen kia, chỉ có thể căm phẫn nhìn người đang đứng trước mặt mình chính là Lục Hằng.
“Ông giết tôi cũng được chẳng có vấn đề gì, chỉ cần ông có thể để cho Hạnh Nhi có thể sống" A Hoàng phát điên lên nhìn Lục Hãng, anh ta nhíu lông mày thật chặt, trong khi cơ thể vẫn đang giãy giụa một cách vô cùng khó khăn,
Lục Hằng cười một tràng thật lớn, ông ta nhìn thoáng qua cái người đang nằm trên mặt đất ấy: “A Hoàng à, anh cứ yên tâm, ở chỗ đó của Hạnh Nhi cũng đã tràn đầy tinh dịch của anh rồi, tôi sẽ cho hai người được đoàn tụ với nhau"
Mở to mắt ngạc nhiên một lát, lúc này A Hoàng mới kịp nhận ra, kịp phản ứng lại, vốn dĩ Lục Hằng luôn không cho anh ta đụng vào phụ nữ, vậy mà thời gian xế chiều hôm đó lại để cho anh ta ngủ với một người phụ nữ, sau khi làm xong thì anh ta đi ngủ, hóa ra tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước.
"Ông là đúng đồ để tiện hèn hạ, ông không chỉ giết Hạnh Nhi, ông còn muốn tôi đi làm thể thân cho ông, ông đã chết đi...." Giọng nói của A Hoàng bị kẹt ở những chữ cuối cùng, cuối cùng anh ta bị một cây súng có gần nòng giảm thanh bắn chết.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, Hạ Nhược Vũ ngủ không ngon giấc, giống như là gặp phải cơn ác mộng gì đó, miệng không ngừng nói nhảm, mồ hôi ở trên trán tuôn ra ướt nhẹp.
“Vũ Vũ, Vũ Vũ, dậy đi..." Mạc Du Hải khẽ vuốt nhẹ vào lông mày của Hạ Nhược Vũ, giọng nói của anh có chút lo lắng.
Những hình ảnh trong cơn mơ dần trở nên mờ ảo, Hạ Nhược Vũ mở đôi mắt có phần hơi nặng trĩu ra, mở mắt ra đã thấy Mạc Du Hải đã đang ở trước mặt cô rồi.
Một tiếng hét phát ra từ miệng của Hạ Nhược Vũ, cô theo bản năng vội trốn ra đằng sau của lưng Mạc Du Hải, nước mắt tràn đầy trong đôi mắt cô, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạc Du Hải, trong lúc nhất thời lại có chút không phân biệt được đó là hiện thực hay là trong mơ.
“Hạ Nhược Vũ, cô vừa gặp ác mộng à? Cô mơ thấy cái gì vậy?” Mạc Du Hải không quá để ý đến động tác của Hạ Nhược Vũ, nhẹ nhàng ngồi ở bên mép giường.
Sau khi uống một ngụm nước ấm, Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang cảm thấy cuống họng khát khô như thể có thể bốc ra khói bất cứ lúc nào, tiện tay cầm cốc nước ở trên bàn uống thêm vài ngụm nữa.
“Em mơ thấy anh giết ba của em, chuyện này làm sao có thể xảy ra cơ chứ, nhưng hình ảnh trong giấc mơ trông rất chân thật....” Vừa nói, trên mặt nạ Nhược Vũ vẫn nở một nụ cười yếu ớt. Tâm mắt của cô bây giờ chỉ nhìn vào Mạc Du Hai.
Sau khi nghe những lời mà Hạ Nhược Vũ vừa kể lại, cả người của Mạc Du Hải không khỏi cứng đờ ra, nhưng sắc mặt ấy vẫn như lúc bình thường, thậm chí còn không có bất kỳ cái gì khác biệt.
Mạc Du Hải đưa tay ra nhẹ nhàng ôm Hạ Nhược Vũ lên, trên mặt nở ra một nụ cười nhẹ: "Giấc mơ và hiện thực luôn luôn trái ngược với nhau, điều này chứng tỏ quan hệ giữa anh và ba em ở trong tương lai chắc chắn sẽ rất hòa hợp.”
Vào cái lúc mà đầu ngón tay của Mạc Du Hải chạm vào làn da của Hạ Nhược Vũ, cô cảm thấy lạnh buốt khắp cơ thể, trong đầu không khỏi hơi nghỉ ngờ nói: “Mạc Du Hải, bên ngoài trời đang lạnh đúng không? Thế nhưng bây giờ đang là mùa hè, ban đêm cũng sẽ không lạnh như vậy, đúng không"
Mạc Du Hải thực sự không thể không khâm phục trực giác của phụ nữ, anh quay người sang một bên, bắt đầu cởi quần áo trên người mình ra: “ Tôi không ngại ủ ấm cho cô đâu.” Khi Hạ Nhược Vũ nghe được lời mà Mạc Du Hải nói, đầu óc và cả người trong nháy mắt trở nên tỉnh táo hơn một chút, không thể không lại đem mười tảm đời tổ tông của người đàn ông này ra hỏi thăm một lượt.
Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng thở đều đều của người phụ nữ trong tay ai, Mạc Du Hải mới lại mở mắt ra một lần nữa ở trong bóng tối, trong đầu anh hiện lên toàn bộ cảnh tượng anh đi bộ trên núi hết lần này đến lần khác.
Hết thảy tất cả mọi chuyện đều là đúng, có thể nói không có gì là không ăn khớp với nhau cả, nhưng ở trong lòng của anh luôn luôn suy nghĩ hình như có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể tìm ra chút cơ sở nào.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhược Vũ đang trong giấc ngủ mơ màng lại bị một hồi chuông kêu lên của đồng hồ báo thức đánh thức, sau khi nhìn thấy bên. ngoài trời đã hứng sáng, cô không khỏi giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: "A Ba, hôm nay con có lịch làm việc!”
Mạc Du Hải đang nằm cạnh nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang ngồi dậy, dưới ánh nắng ban mai của buổi sáng, tấm lưng hoàn mỹ trắng trẻo của người phụ nữ này hiện ra hoàn hảo trước mắt của Mạc Du Hải, đúng là theo tiềm thức, anh ra liền đưa tay ra ôm lấy người phụ nữ chỉ bằng một tay, ôm chặt cô vào lòng.
Sau hơn một tiếng đồng hồ ân ái, Mạc Du Hải mới dừng lại, nhìn Hạ Nhược Vũ mồ hôi đầm đìa trên mặt, anh kiểm tra vết thương của cô xem bây giờ đã như thế nào rồi, sau khi xác định cô không có gì đáng phải lo ngại nữa, anh mới chậm rãi đi vào phòng tắm,
Mặc dù trên cơ thể truyền đến một cảm giác không có sức lực, nhưng Hạ Nhược Vũ chẳng có một chút sức lực nào để nhấc một ngón tay lên cả, hai mắt không ngừng trĩu xuống, suy nghĩ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Mạc Du Hải tắm xong rồi quay trở lại giường, đã thấy Hạ Nhược Vũ chìm vào giấc ngủ say, trong lòng không khỏi có chút cảm giác áy náy, hiện tại Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, vẫn là không quá thích. hợp để hoạt động mạnh như thế.
Một âm thanh rung rung phát ra từ phía dưới gối đầu, Mạc Du Hải lấy điện thoại di động của Hạ Nhược Vũ ra nhìn xem xem, thấy Hạ Minh Viên gọi đến, anh liền lập tức chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, đặt điện thoại di động xuống rồi bước ngay ra khỏi gian phòng.
“Điều tra rõ ràng rồi đúng không? Mạc Du Hải lấy điện thoại ra để trực tiếp gọi đến đồn cảnh sát.
Khi cục trưởng Hoàng nhìn thấy số điện thoại của Mạc Du Hải gọi đến, buông hết công việc trên tay của mình xuống, vội vàng nghe máy: “Về cơ bản mọi chuyện đã điều tra ra rõ, tối hôm qua ở trên núi người bị vứt xác xuống là
một phụ nữ tên là Trương Hạnh Nhi, à trong người cô ra còn tinh dịch của A Hoàng nữa....
Quả đúng là một cái mưu kế hay, sau khi cất điện thoại đi, Mạc Du Hải bước thẳng ra khỏi cửa.