Đột nhiên Trần Hạ Thu Phương cao giọng lên khiến cho Hạ Nhược Vũ bị giật mình: “Cậu làm gì mà đột nhiên lớn tiếng vậy Thu Phương, lỗ tai của tôi suýt nữa là điếc luôn rồi.”
“Cậu đừng có đánh trống lảng, vừa rồi cậu nói cậu ở nơi nào cơ. Chắc tôi lớn tuổi rồi nên nghe không rõ, cậu nhắc lại một lần xem nào.” Trần Hạ Thu Phương không đề ý tới Hạ Nhược Vũ mà vội truy hỏi.
Hạ Nhược Vũ nghe người bạn tốt của mình nói thế thì mơ màng trả lời: “Ở cao ốc bách hóa Thời Đại, sao thế?”
“Là cái chỗ có sáu mươi sáu tầng, từ
tầng mười sáu trở xuống là trung tâm thương mại ấy à?” Trần Hạ Thu Phương hỏi rất nhanh.
Hạ Nhược Vũ chần chờ vài giây đồng hồ nhưng rất nhanh Trần Hạ Thu Phương đã hỏi tiếp: “Nhanh lên, mau nói cho tôi biết đi. Có đúng thế không.”
*Ứ đúng.” Hạ Nhược Vũ bị phản ứng kích động của Trần Hạ Thu Phương dọa sợ.
Trần Hạ Thu Phương như là bị trúng gió, cô ấy cười lên ha hả khiến cho Hạ
Nhược Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chờ sau khi Trần Hạ Thu Phương cười đủ thì mới nói: “Cậu có biết giá thị trường đang bao nhiêu không.”
“Tầm hơn hai trắm nghìn USD thì phải.” Hạ Nhược Vũ nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Trần Hạ Thu Phương lớn tiếng phản bác: “Sai rồi, cái giá mà cậu nói ra là của mấy năm trước, bây giờ giá thị trường là
hơn bảy trăm nghìn USD, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được!”
“Mẹ ơi, cậu nói thật ư.” Hạ Nhược Vũ nghe thấy con số này cũng hít vào một hơi.
“Chứ cậu tưởng sao, nhanh nói cho tôi biết, cậu được ai bao nuôi rồi đúng không. Anh ta có anh em hay gì không, cho dù để tôi đi làm mẹ kế cũng được!” Trần Hạ Thu Phương kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, cô ấy chỉ nghe nói qua giá nhà ở đó thôi chứ chưa từng tới xem.
Hạ Nhược Vũ bị lời nói của Trần Hạ Thu Phương dọa cho kinh ngạc mãi không thôi. Cô có thể nói người bao nuôi cô là Mạc Du Hải không? Trần Hạ Thu Phương muốn làm mẹ kế của Mạc Du Hải thì có phải là sợ mạng quá dài, cũng chưa nói tới mẹ chồng trên danh nghĩa của cô có đồng ý hay không.
Hơn nữa hình như ba chồng của Hạ
Nhược Vũ cũng đã mất rồi, chẳng lẽ Thu Phương còn muốn xuống dưới đó để làm vợ kế ư?
“Tôi khuyên cậu bỏ ý nghĩ này đi.”
“Đừng nói với tôi là người kia vừa già vừa xấu lại còn có đam mê đặc biệt nhé?” Trần Hạ Thu Phương vội vàng nói, mấy người giàu nứt đố đổ vách hay có chút dở hơi.”
Hạ Nhược Vũ thở dài một hơi với vẻ đồng tình rồi nói: “Nếu cậu đã muốn như thế thì để tôi giúp cậu đi nói một tiếng với Mạc Du Hải.”
“A a, đừng mà đừng mà, tớ nói đùa thôi.” Trần Hạ Thu Phương nghe thấy ba chữ Mạc Du Hải thì cả người run lên bần bật, cô ấy nghiêm túc trở lại. Chắc chắn là mình kích động quá mức nên mới quên đi mối quan hệ hiện tại giữa Nhược Vũ và Mạc Du Hải.
Dựa theo tính cách bá đạo và thù dai thì nếu anh biết cô ấy nói như thế thì còn không đánh gãy xương cô ấy.
“Không phải là cậu bảo muốn gả cho ba anh ất à.” Hạ Nhược Vũ nói đùa.
Trần Hạ Thu Phương vội vàng từ chối: “Cậu nghe lầm rồi, chắc chắn là cậu nghe lầm rồi.”
“Được rồi, có lẽ là vậy đấy. Khi nào cậu tới đây.” Đúng lúc Hạ Nhược Vũ cũng đang nhàm chán.
“Nửa tiếng nữa.”
“Ừ”
Hạ Nhược Vũ đợi một lúc sau mà vẫn chưa thấy Trần Hạ Thu Phương tắt điện thoại thì biết chắc rằng cô ấy vẫn còn điều gì muốn nói: “Có chuyện gì nữa thế.”
“À mà, bác sĩ Hải còn ở đó không?” Đầu tiên Trần Hạ Thu Phương cần thận xác
nhận một chút.
“Anh ấy đi làm, cậu tìm anh ấy có việc gì à? Hay là cậu không thoải mái mà ngại nói, không có việc gì, đề tôi hỏi giúp cậu.”
Trần Hạ Thu Phương nào dám nhờ vả anh xem bệnh chứ. Cô ấy vội vàng từ chối: “Không phải thế, là một chuyện khác.”
“Từ khi nào mà cậu trở nên ấp a ấp úng thế hả Thu Phương.” Hạ Nhược Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Lát nữa đi dạo xong rồi dẫn tôi lên trên đó xem được không?”
“Chuyện nhỏ như thế mà cậu còn phải cần thận dè dặt thế à.” Hạ Nhược Vũ còn tưởng là có chuyện gì quan trọng nữa chứ, hại cô cũng căng thẳng theo, ai ngờ cuối cùng chỉ là muốn lên xem mà thôi.
Trần Hạ Thu Phương không muốn nói chuyện với cái cô gái ở trong phúc mà
không biết phúc này. Nếu không phải cô ấy biết bạn thân của mình là người như thế nào thì cô ấy sẽ còn tưởng là người kia đang khoe của.
Nhưng cô ấy biết Nhược Vũ không phải là người như vậy, cô chỉ cảm thấy đây là một chuyện nhỏ mà thôi.
“Cậu không hiểu đâu. Xem như cậu đồng ý rồi đấy nhé.”
“Ừ, lát nữa gặp.”
Hạ Nhược Vũ cúp điện thoại rồi ngây người mười mấy phút sau đó lại yên lặng cầm điện thoại lên, cô đăng nhập vào một trang Nhược Vũ nào đó, tra xét giá phòng xung quanh đây, giá nào giá nấy đều cao đến mức để người ta líu lưỡi.
Mà không có bất cứ một căn nhà nào trong tòa cao ốc này đang rao bán cả. Nhưng có người hỏi giá, đều là hơn bảy trăm nghìn USD một mét vuông trở lên, lại
cao hơn nữa thì cô không dám nhìn. Cô trực tiếp thoát ra ngoài.
Trái tim nhỏ bé đập thình thịch, bây giờ cô mới thật sự tin tưởng những gì Tỉnh Giang nói hôm qua, có lẽ anh ta đã hạ giá xuống rồi.
Hạ Nhược Vũ ngẫm lại câu mà Mạc Du Hải nói: “Không ly hôn thì tất cả đều là của
em.
Câu nói mê người đến thế, quá hay, tựa như là tiếng nói của thần vậy.
Hạ Nhược Vũ bắt đầu hối hận vì không đồng ý với Mạc Du Hải, dù gì còn có thể chia được một ít tài sản.
Hạ Nhược Vũ căn chuẩn thời gian mà xuống dưới, đúng ba mươi phút không hơn không kém.
Nhưng mà bạn thân của cô thì không có chuẩn như thế, qua mười phút thì Trần
Hạ Thu Phương mới chầm chậm chạy tới, hô hấp vô cùng hỗn loạn: “Lúc đầu tôi định tới sớm, ai ngờ lại kẹt xe.”
“Không có việc gì, còn nhiều thời gian mà.” Hạ Nhược Vũ đã doán được trước được chuyện này, cô còn quan tâm mà mua hai ly nước ép trái cây rồi đưa cho Trần Hạ Thu Phương một ly.
Trần Hạ Thu Phương cũng không khách khí, cô ấy cầm tới hút một mạch, cả người thoải mái hẳn ra: “Thời tiết này làm tôi nóng chết mất, cũng may là cậu mua đồ uống.”
“Cũng được mà.” Hạ Nhược Vũ cũng không cảm thấy nóng lắm.
Trần Hạ Thu Phương ra vẻ giận dữ rồi nói: “Tất nhiên là cậu không cảm thấy nóng rồi, cậu vẫn luôn ngồi dưới điều hòa thì làm sao mà trải nghiệm được sự vất vả của mấy người như chúng tôi.”
“Xin lỗi, tôi không có ý này.” Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy có chút xấu hồ.
Trần Hạ Thu Phương lại lập tức đổi giận thành cười, cô ấy vỗ võ vai Hạ Nhược Vũ rồi nói: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa mà thôi, cậu nghĩ rằng tôi hẹp hòi như thế chắc. Hôm nay tôi mang đủ tiền đi mua đồ đây.”
“Ừ đi thôi.” Cũng đã rất lâu rồi Hạ Nhược Vũ chưa đi dạo phố mua quần áo.
Hai cô gái đứng bên cạnh nhau thì không phải dạo phố chính là tám chuyện.
Bách hóa Thời đại chỉ chiếm hai tầng trong tòa cao ốc này, nhưng nó đã bao gồm tất cả các cửa hàng chuyên doanh của các thương hiệu lớn trên thế giới.
Đương nhiên là Trần Hạ Thu Phương không thể đi đầu, chỉ khi nào có giảm giá thì cô ấy mới có thể nhịn đau mà đi mua mấy món quần áo mình thích. Dù sao cô ấy đã theo dõi trên tạp chí rất lâu rồi, biết rõ
món đồ nào có giảm giá. Cho dù không mặc, mua về nhà trưng thôi thì Trần Hạ Thu Phương cũng vui vẻ.
Hai người đi thẳng tới mục đích của mình, chỗ nào cũng đã đây ắp người, thời gian giảm giá là vào cuối cùng nên càng thêm nhiều người.
“Cậu cảm thấy chúng ta có thể chen vào đó không?” Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua đám phụ nữ đang giành giật nhau kia thì nghi ngờ có phải là mình đã đi nhầm chỗ rồi hay không.
Trần Hạ Thu Phương gật đầu với vẻ vô cùng chắc chắn: “Yên tâm, có tôi ở đây thì cậu chắc chắn không bị chen bẹp đâu, đây mới là cửa hàng đầu tiên, mấy cửa hàng phía sau thì không như thế nữa.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ ở đây chờ cậu.” Hạ Nhược Vũ vẫn quyết định là không mạo
hiểm. Trần Hạ Thu Phương nhìn thoáng qua cơ thể gầy yếu của Hạ Nhược Vũ rồi gật
đầu xem như đồng ý.
Nếu như dẫn Nhược Vũ theo thì chẳng khác gì là mang theo một cục nợ, sẽ ảnh hưởng tới lực chiến đấu của mình.