Cửa phòng bệnh lại bị gõ một lần nữa: “Xin hỏi có phải là phòng bệnh của Hạ Nhược Vũ không?” “Anh là ai đến từ đậu?” Kiều Duy Nam nghi ngờ hỏi.
Hạ Nhược Vũ sửng sốt, tại sao cậu lại tới đây? Cô lên tiếng: “Cho cậu ấy vào đi.” Cô nhận thấy bản thân thật vô trách nhiệm, đưa cậu đến trường học xong cũng không hỏi thăm lần nào.
Kiều Duy Nam gật đầu, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, thiếu niên vẫn gầy gò như cũ, thế nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều, ít nhất nhìn vẫn khoẻ mạnh.
“Tôi nghe nói chị bị bệnh” Dương Hạc Minh cúi đầu lúng túng nói.
Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cô cười trong mấy ngày vừa qua: “Làm sao cậu biết chị ở đây, đi học thấy thế nào?” “Chồng của chị nói cho tôi biết” Dương Hạc Minh thành thật nói.
“Khụ khụ… Kiều Duy Nam còn đang suy nghĩ đứa nhóc gầy gò như khỉ này, không hiểu sao lại nói một câu làm cho người khác không biết phải cư xử như thế nào.
“Này này nhóc con, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được, chồng của cô ấy là sao chứ?” Cũng may Mạc Du Hải không ở đây, nếu không nhóc con này chết chắc rồi. Mạc Du Hải cũng không phải người lương thiện gì, sẽ không vì đối phương là một đứa trẻ mà nương tay.
Dương Hạc Minh nhìn Kiều Duy Nam, nhướng mày: “Anh là ai?” Không phải là do Hạ Nhược Vũ trêu ong ghẹo bướm dẫn đến đây đi? Nếu để cho người bá đạo kia biết được, người này xong như chết chắc rồi.
“Tôi hỏi trước, cậu phải trả lời tôi trước chứ?” Thằng nhóc chết tiệt, giọng điệu lớn gan thật.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ” Dương Hạc Minh một chút cũng không sợ. Trên đời này ngoại trừ ba của cậu ra cũng chỉ có người đàn ông kia mới có thể làm cho cậu nể mặt vài lần.
Kiều Duy Nam có chút tức giận: “Ô, cậu gan lớn quá nhỉ, dám ăn nói bậy bạ. Đừng trách anh đây không nhắc nhở cậu trước, nếu tên cặn bã kia nghe được lời của cậu, thì xem như cậu thảm rồi” “Bác trai, xin đừng có ỷ già rồi thì lên mặt với người trẻ” Tuy người có trước mặt không hề già chút nào, nhưng thế giới này có một loại người có gương mặt em bé. Chính là dù có lớn đến cỡ nào đi.nữa,cho dù ở độ tuổi nào thì nhìn cũng như mới hai mấy.
Như Kiều Duy Nam chính là người như vậy.
Mà Kiều Duy Nam lại rất ghét ai nói đùa về gương mặt em bé của mình,anh ta cũng rất ghét ai nói về ngoại hình của mình: “Cậu gọi ai là bác, cậu dám nói ai già đó? Cậu giỏi thì nói lại thử xem” “Bác không chỉ lớn tuổi mà tai cũng yếu lắm nhỉ” Ánh mắt Dương Hạc Minh có chút thù địch. Nếu bình thường cậu cũng không dám nói vậy, nhưng hiện giờ người đối diện lại không biết thân phận, lỡ có gì với Hạ Nhược Vũ thì sao đây? Mặc dù Dương Hạc Minh không thích Mạc Du Hải cho lắm, nhưng nhìn người đàn ông không đáng tin trước mắt, cậu thà là để Hạ Nhược Vũ và người kia đến cho nhau.
Hạ Nhược Vũ bị họ xoay đến đau đầu, nhìn thấy hai người còn đang muốn tiếp tục cãi, cô vội vàng nói: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Kiều Duy Nam, cậu ấy vẫn là con nít, anh ăn thua với đứa nhóc làm gì” “Cũng là do đứa nhóc này mà?.
Kiều Duy Nam đáng thương nhìn cô: “Thằng nhóc này mới là người gây sự trước” Dương Hạc Minh khịt mũi quay đầu sang chỗ khác, cậu không muốn nói chuyện với ông chú này tí nào.
“Đây là con của một người chú của tôi” Hạ Nhược Vũ vẻ mặt bình thản, ngừng một chút nói tiếp: “Tính tình của nó như con nhím vậy, nhưng nó không phải là người xấu đâu” “Nó nói cô đã kết hôn rồi, có phải là..” Kiều Duy Nam định nói ra tên bạn của anh ta.
Dương Hạc Minh lại lớn tiếng ngắt lời của anh ta: “Tất nhiên là chị ấy đã kết hôn rồi. Mà chồng của chị ấy so với anh thì ưu tú hơn nhiều, anh tuyệt đối đánh không lại đâu” “Ôi thiếu gia thành phố Đà Nẵng tôi chưa từng sợ ai bao giờ đâu.” Ngoại trừ Mạc Du Hải, tất nhiên anh ta không chịu thừa nhận mình sợ rồi.
Nghĩ đến Mạc Du Hải, rồi lại nhìn