“Tất nhiên là tôi tin cậu Hải đây rồi.” Hạ
Minh Viễn vẫn chưa quen gọi tên của Mạc Du Hải, ông luôn cảm thấy như thế là không tôn trọng.
Thật sự là khí thế của Mạc Du Hải vô
cùng mạnh mẽ, khiến cho không ai có thể thoải mái được.
Hạ Nhược Vũ ngần người nhìn ba mình
dùng dăm ba câu bán đứng mình.
“Khi nào chuẩn bị đi.” Mặc dù Hạ Minh
Viễn rất không nỡ nhưng ông vẫn đồng ý vì sức khỏe của Hạ Nhược Vũ.
Mạc Du Hải không nói chuyện mà nhìn thoáng qua Tỉnh Giang sau lưng mình.
Tỉnh Giang nói: “Xe đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lúc nào đi cũng được, phòng cũng đã được sắp xếp.”. truyện ngôn tình
“Thế à, làm phiền cậu Hải rồi.” Hạ Minh Viễn còn cảm thấy Mạc Du Hải nghĩ rất chu đáo, còn sắp xếp cho Hạ Nhược Vũ một phòng bệnh riêng.
…’ Hạ Nhược Vũ phục ba của cô rồi.
Sau đó cô cứ thế bị đưa ra khỏi nhà họ Hạ, Hạ Minh Viễn còn đứng trước cửa dặn dò: “Nhớ là đừng gây thêm phiền phức cho cậu Hải đấy.”
“Ba…”
“Mau lên xe đi, đừng để người ta đợi.” Trong thoáng chốc Hạ Minh Viễn còn có một loại ảo giác rằng mình đang gả con gái đi, ông sợ tới nỗi vội vàng bóp chết suy
nghĩ này. Chỉ là đi bệnh viện thôi sao ông lại nghĩ tới chuyện này chứ? Kỳ quái thật.
Hạ Nhược Vũ vốn còn muốn giải thích, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ thúc giục của ba mình thì đành phải bỏ ý nghĩ này đi, cô ngồi vào trong xe.
Rất nhanh sau đó xe đã lái ra khỏi biệt thự.
“Mạc Du Hải, anh lừa ba em như thế có được không đây?” Hạ Nhược Vũ vẫn hỏi.
Mạc Du Hải không thèm quan tâm: “Anh lừa khi nào?”
“Anh…” Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút, thì đúng thật là không có: “Nhưng anh cũng không giải thích rõ ràng mà.”
“Bởi thế nên chính ông ấy hiểu nhầm.” Không có liên quan gì tới anh.
Hạ Nhược Vũ bị câu nói này của Mạc Du Hải chặn miệng khiến cho không còn cách nào để cãi lại, huống chỉ còn là chính cô yêu cầu chuyền ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ nghĩ nghĩ, không nói cũng tốt, bớt đi một số chuyện phiền toái, hi vọng rằng sau khi ba mình biết sự thật thì không kích động quá mức.
Xe chạy được nửa tiếng rồi dừng trước một tòa cao ốc tấp nập.
“Anh chắc chắn là chúng ta ở trên đó à?” Hạ Nhược Vũ cố gắng ngước đầu lên nhìn, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng đỉnh cao ốc mà thôi, tính sơ sơ thì cao ốc này có khoảng hơn bốn mươi tầng.
Bình thường cô cũng không chú ý tới chuyện này, chỉ biết là ở trong đó chính là trung tâm thương mại và giải trí lớn nhất thành phố Đà Nẵng, không biết rằng ở trong đó còn có phòng ở.
Cái này cũng không thua những biệt thự cấp cao kia, theo Hạ Nhược Vũ thì bất cứ cửa hàng nào ở đây thì tiền thuê mặt bằng hàng năm cũng phải gần cả tỷ, có thể thấy là giá cao đến cỡ nào.
“Ù, tầng sáu mươi sáu.” Mạc Du Hải nói một con số.
Hạ Nhược Vũ còn tưởng rằng Mạc Du Hải chỉ là nói số tầng cho cô thôi, cô ồ một tiếng rồi cũng không hỏi thêm gì nữa mà đi theo anh tiến vào thang máy chuyên dụng ở bên cạnh.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy trong thang máy chỉ có nút ấn của tầng mười sáu trở xuống và tầng sáu mươi sáu thì tò mò hỏi: “Những hộ gia đình khác không cần dùng thang máy à?”
Mạc Du Hải liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Đây là thang máy chuyên dụng của anh.”
Dường như Mạc Du Hải sợ rằng Hạ
Nhược Vũ không biết mình giàu tới cỡ nào nên nói tiếp: “Từ tầng mười sáu trở xuống là cửa hàng, đến lúc đó em muốn đi tầng nào cũng được, còn tầng sáu mươi sáu là nhà của anh.”
“…” Trong khu vực vàng của trung tâm thành phố này lại có thể có được một cái thang máy chuyên dụng, khả năng chịu chơi của Mạc Du Hải khiến cho Hạ Nhược Vũ tặc lưỡi, cô hỏi một câu: “Giá nhà ở đây thế nào?”
Rẻ đến nỗi có thể tự mình lắp thang máy chuyên dụng ư?
“Cũng không đắt, một mét vuông tầm hơn một trăm nghìn USD.” Mạc Du Hải suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói.
Đọc full tại nhé Hạ Nhược Vũ còn nghỉ ngờ
rằng mình nghe nhầm rồi, cô móc móc lỗ tai rồi hỏi lại
lần nữa: “Anh nói gì cơ?”
Hạ Nhược Vũ đợi một lúc không có người trả lời thì nghiêng đầu qua, cô thấy Mạc Du Hải đang nhìn mình như nhìn một đứa ngốc. Thế là không phải cô nghe nhầm mà là thật sự có căn nhà trị giá hơn một trăm nghìn USD một mét vuông ư!
Hạ Nhược Vũ giật nảy mình, cô thốt lên: “Nhà đầu tư là ai vậy, có thể bán nhà ở đây với cái giá hơn một trăm nghìn USD một mét vuông, sao họ không lên trời mà bán luôn đi!”
Hơn một trăm nghìn USD chứ không phải là hơn một nghìn, nhà ở đây chắc chắn không bán được, chỉ có người như Mạc Du Hải mới bỏ tiền ra mua.
Tỉnh Giang xách hành lý đứng bên cạnh nói thầm trong lòng, đừng nói là hơn một trăm nghìn USD, cho dù có gấp đôi thì cũng có người mua.
“Thịnh Hoa.” Mạc Du Hải nói ra hai chữ.
“Thịnh Hoa ư, thế cũng đúng, dù sao người ta là…” Hạ Nhược Vũ gật nhẹ đầu, nhưng cô lại cảm thây không đúng: “Đó không phải là công ty của các người à.”
Người đàn ông kia chỉ ừ một tiếng, vẻ mặt của anh như muốn nói, vậy thì sao.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua Mạc Du Hải với vẻ đồng tình: “Tòa nhà này của anh chắc lỗ đậm nhỉ. Cũng khó trách, ai bảo anh ra giá cao như thế, bán mười mấy nghìn USD là được rồi.”
Mạc Du Hải nhíu mày không nói gì, Tinh Giang đứng bên cạnh không kiểm chế được: “Cô Vũ suy nghĩ nhiều rồi, tòa cao ốc này từ lúc bắt đầu phiên giao dịch tới nửa tiếng sau là đã bị người ta mua hết rồi, còn có rất nhiều khách hàng không mua được.
“Mẹ ơi, thế thì kinh thật đấy, có quá
nhiều người ngốc nhiều tiền.” Vẻ mặt của Hạ Nhược Vũ rõ ràng là không tin.
Thành phố Đà Nẵng lắm người giàu thật, nhưng mà muốn họ móc nhiều tiền như thế đề mua nhà ở đây là chuyện không thể nào.
Tỉnh Giang là một người kiệm lời nhưng khi anh ta nghe Hạ Nhược Vũ nói thế thì cũng có chút không vui, quyết định nói rõ với cô: “Cô Vũ không tin thì có thể đi tìm bất động sản hỏi giá cả, tôi nghĩ bọn họ biết rất rõ.”
Hạ Nhược Vũ thấy vẻ mặt thản nhiên của Mạc Du Hải và Tinh Giang không giống như là đang nói đùa thì sự nghi ngờ trong lòng ít đi một chút. Nhưng cô cũng khó mà tin sẽ có người mua nhà với cái giá trên trời như thế.
Trước kia Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy là nhà mình cũng khá dư giả, từ khi quen
biết Mạc Du Hải thì cô mới phát hiện sự giàu có của mình chẳng là cái gì đối với người ta cả.
“Tỉnh Giang.” Mạc Du Hải hô một tiếng.
Tỉnh Giang lập tức lùi về, không nói thêm gì nữa.
“Không sao đâu, chỉ là nói chuyện một chút thôi mà.” Hạ Nhược Vũ phất tay, cô như phát hiện ra đại lục mới vậy, cả người đều dán sát vào kính thủy tỉnh rồi nhìn xuống phong cảnh dưới chân mình, không ngừng thốt ra từng tiếng kêu kinh ngạc.
“Oa, tầm nhìn này tốt quá, có thể thấy tất cả cảnh sắc của thành phố Đà Nẵng.”
“Đó là người à? Sao nhìn giống như bầy kiến, đó là xe ư, xe đồ chơi à?”
Những tấm kính pha lê này quá xa xỉ, chẳng trách anh chọn tầng cao như thế.
Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt thích thú của Hạ Nhược Vũ thì trong ánh mắt thâm thúy của anh hiện lên chút dịu dàng.