Cô hơi khựng lại, dời mắt đi, đẩy cửa vào căn hộ.
Trong thang máy không có ai, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi vào, nhìn mặt tường thang máy sáng loáng, cô hơi ngây người.
Nếu người bốn năm trước thật sự là Phó Ngọc Hải, vậy Phó Ngọc Hải theo đuổi cô không phải để chọc tức Bạc Minh Thành rồi.
Nhận thức này khiến Thẩm Thanh Ngọc hơi đau đầu, cô thà rằng Phó Ngọc Hải theo đuổi cô là vì muốn chọc tức Bạc Minh Thành, ít nhất như vậy thì cô vẫn có thể từ chối mà không bị gánh nặng tâm lý.
Chẳng mấy chốc cửa thang máy mở ra.
Thẩm Thanh Ngọc thôi suy nghĩ, nhấc chân đi ra.
Về đến căn hộ, cô gọi cho Trần Ánh Nguyệt.
Lúc này Trần Ánh Nguyệt đang ở trong quán bar của Đàm Anh Phương, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lấn át tiếng chuông điện thoại, cô ấy còn để điện thoại ở một bên.
Thẩm Thanh Ngọc gọi liên tiếp hai cuộc nhưng cả hai cuộc đều không có ai nghe, cô dứt khoát gọi vào điện thoại trong quán bar của Đàm Anh Phương.
“Tổng giám đốc Đàm.”
Lễ tân nhận điện thoại đi tới, nói vào bên tai Đàm Anh Phương: “Cô Thẩm tìm cô Trần, cô ấy bảo chị nói cô Trần gọi lại cho cô ấy.”
“Biết rồi.”
Đàm Anh Phương đáp lại rồi nhìn Trần Ánh Nguyệt đang quẩy với mọi người ở cách đó không xa, cô ấy đi thẳng lên sân khấu kéo người xuống.
Trần Ánh Nguyệt đang vui, bị Đàm Anh Phương kéo xuống thì hơi bất mãn: “Làm gì thế? Anh chàng đẹp trai vừa rồi thú vị đấy!”
“Tiểu Ngũ tìm cậu, bảo cậu mau gọi lại cho cậu ấy.”
Tất nhiên chị em thì phải quan trọng hơn trai đẹp!
Trần Ánh Nguyệt sững người, lúc phản ứng lại thì mới vội chạy đến chỗ ngồi cầm điện thoại của mình lên, thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy rùng mình, có dự cảm không lành.
Phải nói là dự cảm của Trần Ánh Nguyệt rất chuẩn, cô ấy nghe Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì đơ ra: “Tiểu Ngũ, là tớ nghe nhầm hay cậu nghe nhầm vậy? Cậu nói người ở cái đêm ngoài ý muốn bốn năm trước là Phó Ngọc Hải, không phải chó Bạc?”
“Chó Bạc?”
Nghe thấy cách gọi này, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nhướng mày.
Trần Ánh Nguyệt “hì” một tiếng: “Bạc Minh Thành là tên đàn ông chó chết, gọi tắt chẳng phải là chó Bạc à? Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người tối hôm đó thật sự là Phó Ngọc Hải chứ không phải thằng chó Bạc?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe Trần Ánh Nguyệt luôn miệng gọi chó Bạc, tâm trạng vốn phiền muộn của cô tốt lên nhiều.
Cô khẽ “hừ” một tiếng: “Sợi dây chuyền đó là của Phó Ngọc Hải.”
Trần Ánh Nguyệt hít vào một hơi: “Ôi vãi, người tối đó thật sự là Phó Ngọc Hải à?”
Trần Ánh Nguyệt nói xong, dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Cậu đừng nói, tớ khá vui đấy.”
“Khoan hẳn vui, tớ muốn cậu điều tra giúp tớ.”
Thực ra chuyện này bảo Phó Ngọc Lam điều tra là nhanh nhất, nhưng Phó Ngọc Lam là người của Thẩm Quốc Vinh. Thẩm Quốc Vinh không biết chuyện ngoài ý muốn vào buổi tối bốn năm trước, Thẩm Thanh Ngọc cũng không định để Thẩm Quốc Vinh biết, thế nên cô chỉ có thể nhờ Trần Ánh Nguyệt giúp.
Tất nhiên Trần Ánh Nguyệt ngày ngày chỉ biết đi quẩy để tiêu tiền không có bản lĩnh này, nhưng Trần Minh Quang – anh họ của Trần Ánh Nguyệt có bản lĩnh này, Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ có thể tìm Trần Ánh Nguyệt thôi.
“Chậc chậc chậc, cậu đợi đi, tớ bảo anh tớ đi điều tra ngay! Ha ha ha, nếu người vào buổi tối bốn năm trước không phải chó Bạc, vậy thì tốt quá rồi đấy Tiểu Ngũ à!”
Trần Ánh Nguyệt ghét Bạc Minh Thành cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây Thẩm Thanh Ngọc còn nói đỡ một hai câu cho Bạc Minh Thành, còn bây giờ cô nghe xong, thậm chí còn thấy hơi vui tai.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ: “Tốt thì tốt, nhưng không hẳn là một chuyện tốt.”
Dù sao thì Phó Ngọc Hải không dễ đối phó hơn Bạc Minh Thành là bao.
Trần Ánh Nguyệt nhất thời không phản ứng lại: “Chắc không phải cậu vẫn còn tình cũ khó quên với Bạc Minh Thành đấy chứ?”
Câu này hơi đau lòng, Thẩm Thanh Ngọc mím môi: “Tình cũ khó quên sớm muộn gì cũng sẽ quên thôi.”
“Không đúng! Sao tự dưng hôm nay cậu lại nói với tớ chuyện này?”
Hiếm khi Trần Ánh Nguyệt thông minh, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn giấu cô ấy mà kể ngắn gọn chuyện tối nay: “... Hình như Phó Ngọc Hải rất nghiêm túc.”