"Tổng giám đốc Thẩm đừng nói vậy, đúng là những chuyện này đã qua rồi, nhưng tôi không thể xem như không thấy những tổn thương nhà họ Bạc chúng tôi gây ra cho Thẩm Thanh Ngọc.
Đây cũng chỉ là chút bồi thường nho nhỏ, tổng giám đốc Thẩm ông cứ nhận, nó khiến người già cả như tôi đây cảm thấy an tâm."
Thẩm Quốc Vinh nghe Bạc Vĩnh Cơ nói vậy thì không khỏi thầm cười giễu, trên mặt thì vẫn treo nụ cười: "Ông Bạc đừng nói vậy, đứa nhỏ Thẩm Thanh Ngọc này dễ quên, những chuyện này đã qua hơn một năm rồi, nó sẽ không để trong lòng đâu."
Ông cụ Bạc lại thở dài: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện trước đây đều là lỗi của người lớn như tôi.
Trước đây tôi ngoan cố, nên mới để Thẩm Thanh Ngọc chịu uất ức, ông yên tâm, sau này, chắc chắn tôi sẽ không để bất kỳ ai trong nhà họ Bạc nói nặng Thẩm Thanh Ngọc câu nào!"
Thấy cuối cùng ông ta cũng nói đến chuyện chính, sắc mặt Lương Thanh Hà chợt sầm xuống, Thẩm Quốc Vinh còn đỡ, nhưng nụ cười cũng không giữ nổi nữa, ông ấy cau mày: "Ông Bạc, ông nói vậy tôi không hiểu lắm, Thẩm Thanh Ngọc đã ly hôn với cậu hai nhà họ Bạc hơn một năm rồi…"
Bạc Vĩnh Cơ nhìn Thẩm Quốc Vinh, cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, tính tình người trẻ bây giờ cũng khá kiêu ngạo, ông chưa xem tin tức trên mạng mấy hôm trước sao?
Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc, hai đứa nó yêu thương nhau, bây giờ cũng phổ biến chuyện tự do yêu đương, chúng ta là người lớn, không thể sắm vai cầm gậy đánh uyên ương nhỉ?"
Lương Thanh Hà nghe ông ta nói bậy nói bạ, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng: "Khoan đã, ông Bạc, ý của ông là Thẩm Thanh Ngọc và cậu hai nhà họ Bạc lại về với nhau ư?"
Bạc Vĩnh Cơ không hài lòng lắm vì đột nhiên Lương Thanh Hà nói xen vào, nhưng lần này ông ta đến để cố tỏ ý yếu thế, nên sau khi nụ cười trên mặt hơi khựng lại, ông ta nhanh chóng quay trở lại vẻ bình thường: " Minh Thành thích Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc cũng thích Minh Thành lâu như vậy, hai người vốn đều yêu thương nhau, trước đó ly hôn cũng chỉ vì hiểu lầm. Bây giờ hiểu lầm được giải quyết rồi, hai người người lại về bên nhau, tôi nghĩ cũng không có gì đáng trách nhỉ bà Thẩm?"
Lương Thanh Hà tức đến phát run, Thẩm Quốc Vinh bên cạnh giữ tay bà ấy lại: "Ông Bạc, ông nói rất đúng, bây giờ phổ biến chuyện tự do yêu đương, nên Thẩm Thanh Ngọc ở cạnh ai, chúng tôi là bố mẹ cũng sẽ không nhúng tay vào nhiều như vậy.
Ông nói nhiều như thế, thứ cho tôi ngu dốt, rốt cuộc chuyện lớn ông nói đến là chuyện gì?"
Thẩm Quốc Vinh không muốn vòng vo với Bạc Vĩnh Cơ nữa, hỏi thẳng trọng tâm.
Bạc Vĩnh Cơ lại cười ha ha hai tiếng: "Là tôi chưa nói rõ, là tôi chưa nói rõ! Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn đề nghị kết thông gia với nhà họ Thẩm các người! Sính lễ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Bách Gia Tính cho Tổng giám đốc Thẩm và bà Thẩm xem sính lễ."
Bách Gia Tính gật đầu, lấy một tệp tài liệu khác ra.
Lần này, Bách Gia Tính không đặt tài liệu lên bàn, ông ta đã rút kinh nghiệm từ tệp tài liệu trước, Bách Gia Tính mở ra sau đó mới đưa đến trước mặt hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh.
Lương Thanh Hà không nhịn được liếc mắt sang, không thể không nói, nhà họ Bạc vì cưới con gái cục cưng của bà ấy cũng xem như bỏ ra rất nhiều, nhưng vậy thì đã sao?
Nhà họ Thẩm bọn họ thiếu tiền hay thiếu đó cần chút sính lễ này của nhà họ Bạc ông ta sao?
Lương Thanh Hà nhìn thoáng phần tên, cong môi, không nhịn được cười khẽ.
Bạc Vĩnh Cơ thấy vậy, sắc mặt không tốt lắm: "Có phải bà Thẩm cảm thấy không hài lòng không?"
Lương Thanh Hà thấy ông ta nhìn sang mới nén lại vẻ khinh miệt chút đỉnh: "Ông Bạc nói đùa rồi, tôi và ông Thẩm chỉ có mỗi một đứa con gái là Thẩm Thanh Ngọc, sau này mọi thứ của chúng tôi đều là của Thẩm Thanh Ngọc, có sính lễ hay không chúng tôi cũng không để ý.
Chúng tôi là bậc bố mẹ, cũng chỉ mong con gái sống tốt, nếu nó đồng ý, thì dù nhà họ Thẩm chúng tôi có chi ngược lại, tôi và ông Thẩm cũng sẽ không có ý kiến gì."
Từng câu trong lời của Lương Thanh Hà đều có ý sâu xa, rõ ràng là đang trào phúng nhà họ Bạc bọn họ trước kia xem thường Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ lại một hai muốn cười Thẩm Thanh Ngọc, thật buồn cười!