Cô bị Phó Ngọc Hải ép trước ngực, mũi cô tràn ngập mùi cơ thể anh ta.
Không biết Phó Ngọc Hải dùng nước hoa gì, hương đầu là cam quýt xen lẫn với một loại cây không biết tên, hương sau là hương gỗ trầm ổn, giống với con người anh ta.
Cô chẳng thèm khóc đâu, có gì hay mà khóc.
Vùng vẫy không ra, Thẩm Thanh Ngọc chỉ đành ngẩng đầu nhìn anh ta: “Trẻ con mới khóc.” . Ngôn Tình Sủng
Nghe cô nói vậy, Phó Ngọc Hải bỗng bật cười: “Chẳng phải em là trẻ con sao?”
Lúc anh ta cười, đôi mắt đào hoa cũng cong lên theo đuôi mày của anh ta, trong đôi mắt đen đó mang theo ý cười thản nhiên, cúi đầu nhìn xuống, có thể nói là rất quyến rũ.
Đột ngột trái tim Thẩm Thanh Ngọc đập loạn, nhân lúc anh ta thả lỏng tay, cô giãy ra khỏi vòng tay anh ta, nhìn anh ta hờ hững cười nói: “Quả nhiên anh Phó là cao thủ tình trường.”
Biết ghẹo người khác như vậy, trong một khoảnh khắc, trái tim cô đã rung động.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi, Thẩm Thanh Ngọc rất rõ, người đàn ông trước mắt còn nguy hiểm hơn cả Bạc Minh Thành.
Khó khăn lắm cô mới thoát ra khỏi cái hố lửa Bạc Minh Thành, chẳng có lòng dạ đâu mà lại nhảy xuống vực thẳm Phó Ngọc Hải này.
Phó Ngọc Hải khẽ nheo mắt: “Tôi chưa từng để người phụ nữ khác khóc trong lòng tôi đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, một lúc sau, cô tỉnh táo hơn nhiều: “Vậy sao?”
Cô nói xong thì ngừng lại chốc lát: “Nhưng tôi không có hứng thú với những chuyện của anh Phó.”
Vừa dứt lời, tay Thẩm Thanh Ngọc đã đặt ở chốt cửa, cô khẽ nhấc lên, cửa vang lên tiếng “cạch” rồi mở ra.
“Cảm ơn anh Phó đã dành thời gian an ủi tôi, có điều tôi không sao, không còn sớm nữa, tôi...”
“Muốn đi ăn khuya không?”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời cô.
Thẩm Thanh Ngọc đã hóng gió trên đường về, lúc này đầu cô đau nhức, cô lắc đầu, lịch sự từ chối: “Đau đầu.”
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Phó Ngọc Hải cũng không miễn cưỡng, đôi mắt hoa đào giãn ra, anh ta dựa vào lưng ghế nhìn cô xuống xe, từng bước đi xa.
Thẩm Thanh Ngọc đi được mấy bước thì quay đầu nhìn Phó Ngọc Hải, anh ta ngồi trong xe, trên tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Nói thật, cô thật sự không chịu được anh ta nhìn mình như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc vội dời mắt, đi vào cổng lớn căn hộ với người phía trước.
Vào trong căn hộ, Thẩm Thanh Ngọc xả một bồn nước nóng, cô tẩy trang xong thì nhỏ hai giọt tinh dầu, sau đó nhấc chân bước vào.
Quả thực chuyện tối nay khiến người ta hơi khó xử, nhưng thuốc cũng hút rồi, đầu cũng đau rồi, nên cho qua thôi.
Vừa rồi chỉ cảm thấy đau đầu, giờ ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể chìm trong nước ấm, vô cùng thoải mái, lúc này cô mới cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.
Bữa cơm tối nay cô cũng ăn chẳng được mấy miếng, rượu thì lại uống không ít, bây giờ dạ dày không chịu nổi cũng là điều bình thường.
Nhưng cô cũng chẳng có lòng dạ đâu mà đi nấu mì hay gọi đồ ăn về, cô định ngâm thêm một lúc nữa rồi tắm, sau đó đi ngủ luôn.
Dù sao thì ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Ngọc lại nhắm mắt ngâm thêm vài phút, đổi sang một bài hát nhẹ nhàng, lúc này cô mới đứng lên đi đến dưới vòi hoa sen.
Lúc chuông cửa vang lên, cô đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Hơn mười giờ tối, ngoài người uống say đi nhầm cửa ra, Thẩm Thanh Ngọc cũng không nghĩ ra được là ai.
Cô tắt đèn, vừa nằm xuống thì chuông cửa lại vang lên một lần.
Hai lần rồi.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, bật đèn, mang dép đi ra mở cửa: “Là anh?”