Bạc Minh Tâm cảm thấy Bạc Minh Thành có thể giết cô ta bất cứ lúc nào, cô ta sợ hãi đến mức nhũn cả người, đột nhiên gào khóc: "Hu hu hu, em là em gái của anh, sao anh lại hung dữ với em như vậy!"
Tiếng khóc của Bạc Minh Tâm làm Tần Minh Tú tỉnh giấc, một lúc sau, ngay cả ông cụ Bạc cũng bị đánh thức.
"Có chuyện gì vậy? Minh Thành, sao con lại bắt nạt em gái?"
Thấy Tần Minh Tú đi tới, Bạc Minh Tâm như thấy được cứu binh, vội vàng núp sau lưng Tần Minh Tú, nhưng cô ta vừa đi được hai bước đã bị Bạc Minh Thành kéo lại.
Bạc Minh Thành dùng lực mạnh đến mức phần cổ tay bị anh kéo lại trở nên đỏ ửng, Bạc Minh Tâm bị đau kêu lên: "A, đau!"
"Đau? Bạc Minh Tâm, em cũng biết đau hả? Lúc em bỏ thuốc anh và Thẩm Thanh Ngọc, đã từng nghĩ tới bọn anh cũng không thoải mái không?"
Nghe được lời này của Bạc Minh Thành, Tần Minh Tú tái mét mặt: "Minh Thành, con đang nói gì vậy? Minh Tâm vô duyên vô cớ bỏ thuốc con làm gì?"1
"Em không có! Em không bỏ thuốc!"
Lợi dụng lúc Bạc Minh Thành không để ý, Bạc Minh Tâm vội vàng chạy ra sau lưng Tần Minh Tú.
Có Tần Minh Tú hậu thuẫn, lá gan của Bạc Minh Tâm cũng to ra một chút, cô ta vén tay áo, giơ cánh ta ửng đỏ vì bị Bạc Minh Thánh kéo cho Tần Minh Tú xem: "Mẹ, mẹ nhìn xem, vừa rồi anh suýt chút nữa làm gãy tay con rồi!"
Đến lúc này, Bạc Minh Tâm vẫn còn nói xạo, Bạc Minh Thành nhìn thẳng vào Bạc Minh Tâm qua vai Tần Minh Tú: "Em nói lại lần nữa, em có hay không có!"
"Không..."
Bạc Minh Tâm muốn nói không có, nhưng ánh mắt của Bạc Minh Thành khiến cô ta sợ hãi, cả người run lên, răng dường như cũng nhũn ra, cô ta nhìn đi chỗ khác, lương tâm cắn rứt, không dám mở miệng lần nữa.
"Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, Bạc Minh Tâm, em thật sự không được dạy dỗ tử tế!"
Bạc Minh Thành nhìn Bạc Minh Tâm ngầm thừa nhận, giơ tay lên cho cô ta một cái tát.
Bạc Minh Tâm lớn đến từng này, mặc dù không quá thân thiết với Bạc Minh Thành nhưng chưa từng bị Bạc Minh Thành đánh.
Cô ta bị cái tát của Bạc Minh Thành làm cho choáng váng, đầu óc ong ong, Bạc Minh Tâm ôm má, nhìn vào mắt Bạc Minh Thành, cô ta cảm thấy anh trai sắp giết cô ta!
"Minh Thành, con điên rồi!"
Tần Minh Tú cũng bị giật mình, tuy rằng Bạc Minh Thành từ nhỏ đã quạnh quẽ, không thân thiết với ai trong nhà, nhưng khi Bạc Minh Tâm bị người khác bắt nạt, anh sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.
Bà ấy còn cho rằng Bạc Minh Thành tự mình dùng đến gia pháp đã là rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ hôm nay lại thẳng tay tát Bạc Minh Tâm một cái ngay trước mặt bà ấy.
Cái tát mạnh như vậy, vừa giáng xuống, gương mặt của Bạc Minh Tâm lập tức đỏ ửng, sưng tấy.
Nhưng Bạc Minh Thành thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh không ngờ bản thân lại thua trong tay em gái ruột.1
Chưa kể, anh từng cảm thấy những lời cáo buộc, chỉ trích của Thẩm Thanh Ngọc đối với nhà họ Bạc giờ đã thành sự thật.
Anh nhớ đêm qua Thầm Thanh Ngọc đã cố gắng chống cự như thế nào khi anh sắp mất kiểm soát, rồi cả những lời cô nói, lửa giận không ngừng bùng cháy trong lòng anh, Bạc Minh Thành lập tức đi tới kéo Bạc Minh Tâm qua.
Thấy vậy, Tần Minh Tú vội ngăn cản: "Minh Thành, con làm gì vậy? Đây là em gái con!"
"Bởi vì nó là em gái con nên người làm anh này phải dạy dỗ nó cho tốt!"
Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, Bạc Minh Tâm là cô con gái nhà giàu không được dạy dỗ tử tế, vừa kiêu ngạo vừa ngu ngốc!
Hôm nay bỏ thuốc mê chính anh trai của mình, ngày mai không biết có làm ra chuyện gì phạm pháp không!
"Con dẫn Minh Tâm đi đâu, Minh Thành, đây là em gái con, em gái ruột của con đấy!"
Tần Minh Tú chưa từng thấy Bạc Minh Thành như vậy bao giờ, sắc mặt bà ấy tái nhợt vì sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản được Bạc Minh Thành, còn Bạc Minh Tâm cũng không giãy ra được, bị Bạc Minh Thành kéo ra ngoài.
Dọc đường đi, Bạc Minh Tâm không ngừng giãy giụa: "Anh, em biết em sai rồi, hu hu hu, em biết lỗi rồi, em không muốn tới từ đường, em không muốn, em không muốn..."1