Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày cười nhẹ: “Cậu Bạc còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nói một cách ngắn gọn, súc tích, như thể cô không phải là người vừa rồi chọc tức anh.
Với khuôn mặt lạnh lùng, cuối cùng Bạc Minh Thành cũng liếc nhìn cô nhưng sau đó anh nhanh chóng quay người rời đi, không chút biểu cảm nào.
“Tôi cầu xin anh nghe, tôi cầu xin anh xem sao?”
Toàn bộ khán giả đều la hét nên nhưng riêng anh lại không biết cách trân trọng điều đó. Nếu anh không cần đôi tai và đôi mắt nữa có thể đem tặng những người đang cần đấy!
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng nhỏ.
Châu Du Dân cũng cảm nhận được sự mất hứng của Bạc Minh Thành, dù sao thì cũng là người bạn sống chết có nhau với anh ta từ nhỏ, chật vật một hồi, cuối cùng anh ta cũng xoay người rời đi theo Bạc Minh Thành.
Chỉ là trước lúc đi, anh ta không đành lòng nói: “Này, Thẩm Thanh Ngọc, tôi cũng thích chơi rock, hôm nào giao lưu nhé?”
Trần Ánh Nguyệt trợn tròn mắt: “Tiểu Ngũ nhà chúng tôi không giống với bọn anh, cho nên đừng mơ đến chuyện giao lưu với cô ấy.”
Những lời này nghe có vẻ quá quen thuộc, Châu Du Dân nhanh chóng nhớ ra, đây không phải là điều nói bóng nói gió của thiên kim Thẩm Thanh Ngọc trong buổi tụ họp lần trước hay sao?
Mặc dù anh ta không nói, nhưng lặng lẽ quan sát đồng nghĩa với việc thừa nhận lời nói này.
Lúc này, Trần Ánh Nguyệt định dùng những lời này để phản bác lại anh ta, Châu Du Dân bỗng sờ ờ mũi mình nói: “Tôi đi trước đây.”
Không giao lưu thì không giao lưu, Thẩm Thanh Ngọc cũng không có tâm tư nhàn nhã như thế này.
Hơn nữa, Châu Du Dân và Bạc Minh Thành ở cùng một chiến tuyến, Thẩm Thanh Ngọc thậm chí cũng chẳng muốn nói với anh ta một lời nào.
Trước khi rời đi, Châu Du Dân không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thanh Ngọc đang trò chuyện với ban nhạc của mình, còn cô vocal chính thì đang giúp cô đổi đồ uống.
Chà, thật là thân thiết.
Châu Du Dân nhanh chóng thu ánh nhìn mình lại rồi vội đuổi theo Bạc Minh Thành.
Bạc Minh Thành đã bước ra khỏi ONE, Chau Du Dân cũng chạy lên theo: “Cậu đi gì mà nhanh thế, sợ không kiềm được mà quay đầu lại nhìn à?”
Nghe được lời nói này của anh ta, Bạc Minh Thành lạnh lùng liếc nhìn Châu Du Dân một cái.
Châu Du Dân cười: “Cậu đừng nói với tôi, bạn trai của Thẩm Thanh Ngọc đối với cô ấy rất tận tâm nhé.”
Bạc Minh hành cau mày, nghĩ đến người đàn ông vừa đưa khăn giấy cho Thẩm Thanh Ngọc.1
Hai mắt anh tối sầm lại, kéo cửa xe ra nói: “Có chuyện gì à?”
“Dù gì đã đến rồi, không uống chút gì sao?”
Đáp lại anh ta là sự từ chối không thương tiếc của Bạc Minh Thành.
Đứng ở ven đường, Châu Du Dân nhướng mày liếc nhìn chiếc xe màu đen đang lao đi.
Hay là Bạc Minh Thành lái xe đi giải khuây? Nếu mình nói những lời này chưa chắc bản thân Bạc Minh Thành đã tin.
Nghe có vẻ thú vị rồi đấy!
Nhìn bóng dáng anh càng lúc càng nhỏ dần, cũng giống như đối với cô vợ cũ Thẩm Thanh Ngọc, anh đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Châu Du Dân hừ nhẹ một tiếng, định quay người đi vào tìm Thẩm Thanh Ngọc, nhưng nghĩ kĩ một lúc anh ta lại thôi, Thẩm Thanh Ngọc bây giờ có vẻ không muốn gặp anh ta lắm.
Tuy nhiên, Bạc Minh Thành cực kỳ hối hận vì chuyến đi này của mình. Châu Du Dân đã khơi dậy cảm xúc của anh cả trong lẫn ngoài, chẳng qua là cảm thấy anh có tình cảm với Thẩm Thanh Ngọc.
Tình cảm?
Khi anh chọn Thẩm Thanh Ngọc, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn vào đêm đó, hơn nữa cũng hay anh tìm được cô vợ.
Nhưng cuộc hôn nhân 3 năm nay thực sự không khiến anh có chút cảm động nào sao?
Rõ ràng là không phải, nghĩ đến người đàn ông dịu dàng đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, điều này khiến Bạc Minh Thành cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Anh tấp xe vào lề đường, mở cửa sổ, đặt tay lên trên đó, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Gương mặt của người đàn ông lạnh lùng hệt như ánh trăng trong làn khói thuốc.
Bọn họ đã ly hôn rồi, Thẩm Thanh Ngọc có bạn trai hay không, liên quan gì đến anh?
Tự mình chuốc lấy việc!
Bạc Minh Thành dập tắt điếu thuốc, sau đó anh khởi động xe, đi thẳng về nhà.