Trời đã tối hẳn, Thẩm Thanh Ngọc vừa xuống xe, Lương Thanh Hà cũng chạy ra đón: "Tiểu Ngũ, sao đột nhiên con lại trở về?"
Thẩm Thanh Ngọc đi đến bên cạnh bà ấy: "Đương nhiên là con có việc muốn nói với bố mẹ rồi!"
Lương Thanh Hà bị nghẹn cả ngày rồi, hôm nay nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, bà ấy có chút không nhịn được: "Tiểu Ngũ, mẹ hỏi con, có phải con thực sự có ý định muốn phục hôn với thằng nhóc nhà họ Bạc đó không?"
Ông bà Thẩm rất cưng chiều Thẩm Thanh Ngọc, cho dù Thẩm Thanh Ngọc phạm sai lầm, Thẩm Quốc Vinh vả Lương Thanh Hà cũng không giận Thẩm Thanh Ngọc lâu.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà trở mặt với Thẩm Thanh Ngọc cũng bởi vì năm đó Thẩm Thanh Ngọc kiên quyết muốn gả vào nhà họ Bạc.
Bốn, năm năm sau đó, trên mặt Lương Thanh Hà lại là sự nghiêm túc và lo lắng giống hệt như năm đó.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Lương Thanh Hà, ngoại trừ việc cảm khái thời gian qua đi, cảnh vật đã thay đổi, cô càng áy náy vì trước đó cô trẻ người non dạ, làm bố mẹ phải buồn lòng.
"Mẹ, mẹ đừng có gấp, lần này con trở về chính là vì muốn nói chuyện này với bố mẹ."
Cô cố ý trở về sớm vì cảm thấy có mấy lời nói trong điện thoại sẽ không rõ ràng, trở về nói trực tiếp sẽ ổn hơn.
Lúc này, Thẩm Quốc Vinh cũng đi từ trên lầu xuống, thấy Thẩm Thanh Ngọc, trên mặt ông ấy rất vui, nhưng nghĩ tới nội dung cuộc điện thoại với Bạc Vĩnh Cơ sáng nay, Thẩm Quốc Vinh lại không cười nổi: "Tiểu Ngũ đã về rồi."
"Bố."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Thẩm Quốc Vinh một cái, cô muốn giải thích chuyện phục hôn, nhưng không chờ cô nói, Thẩm Quốc Vinh đã ôn hòa nhìn cô, nói: "Không còn sớm nữa, con chưa ăn tối đúng không? Ăn cơm trước đã, có gì chúng ta nói sau."
"Đúng, ăn cơm trước đi."
Lương Thanh Hà lại nở nụ cười, kéo Thẩm Thanh Ngọc lên lầu.
Đồ ăn trong nhà đã được dì giúp việc làm xong từ sớm, Thẩm Quốc Vinh biết rõ tối nay Thẩm Thanh Ngọc trở về nên đã chuẩn bị hết rồi.
Thẩm Thanh Ngọc đi từ lầu hai xuống, cô liếc mắt đã thấy trên bàn cơm đều là những món cô thích ăn.
Trong lòng cô có vài phần cảm động, rửa sạch tay xong cô đi qua ghế ngồi rồi ngồi xuống.
Người một nhà có một khoảng thời gian không ăn cơm cùng nhau, hai vợ chồng nhìn con gái thân yêu, cũng ném luôn chuyện phục hôn ra sau đầu.
Đã lâu rồi Thẩm Thanh Ngọc chưa ăn no như vậy, vừa ăn xong, dì giúp việc đã bưng một chén canh nhân sâm lên, nói là để bổ sung dinh dưỡng cho cô, cô làm việc mệt mỏi, uống canh nhân sâm rất có lợi cho cơ thể.
Dì giúp việc đã làm ở nhà họ Thẩm nhiều năm, Thẩm Thanh Ngọc không tiện từ chối, đành phải uống.
Thấy cô uống xong, dì giúp việc vui vẻ bưng bát trở về phòng bếp, để lại không gian cho một nhà ba người.
Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà liếc nhau một cái, hai vợ chồng ăn ý không nói chuyện, chờ Thẩm Thanh Ngọc nói chuyện.
Thẩm Thanh Ngọc biết bố mẹ lo lắng và tức giận, cô nhấp một miếng nước trà cho đỡ chán, rồi mở miệng giải thích chuyện phục hôn: "Bố, mẹ, con cũng không muốn phục hôn với Bạc Minh Thành. Bố mẹ không cần lo lắng chuyện hôn lễ, coi như là bố mẹ đang xem chuyện cười đi."
Thẩm Quốc Vinh là người từng trải, tuy Thẩm Thanh Ngọc mới nói hai câu, nhưng ông ấy vẫn hiểu được một chút: "Tiểu Ngũ, có phải con muốn làm gì đó với nhà họ Bạc hay không?"
Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Bố, bố đã dạy con, người không phạm ta, ta không phạm người. Nhà họ Bạc vì muốn con gả qua nhà họ một lần nữa mà đã tốn hết tâm tư, bọn họ thích giở trò sau lưng chúng ta như vậy, con chủ động ra tay trước là được."
Đương nhiên, lúc này Thẩm Thanh Ngọc còn định đối đầu trực diện với ông cụ nhà họ Bạc, nhưng cô vẫn chưa biết đối phương còn có ý đồ gì với cô nữa không.