Thẩm Thanh Ngọc tưởng là Phó Ngọc Hải nói ăn lẩu, nhất định sẽ là gần đây anh phát hiện chỗ nào đó có tiệm lẩu ngon.
Cho đến khi xe ngừng lại trước một căn biệt thự, Thẩm Thanh Ngọc mới nhận ra Phó Ngọc Hải muốn ăn lẩu ở đâu.
Phó Ngọc Hải lấy điện thoại ra mở cửa, cửa cuốn của biệt thự từ từ cuốn lên, Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu cười như không cười mà nhìn anh: “Bên trong có lẩu à?”
Phó Ngọc Hải cười với cô một tiếng, trên mặt không thấy có nửa phần chột dạ: “Có.”
Xe chậm rãi lái vào, xe ngừng ở trong chỗ để xe xong, Phó Ngọc Hải tháo dây an toàn, nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Không dám à?”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh, cảm thấy Phó Ngọc Hải có chút xem thường mình: “Có gì mà không dám?”
Cô nói xong, cởi dây an toàn, sau đó đẩy cửa xe ra xuống xe.
Phó Ngọc Hải liếc cô, ý cười bên trong đáy mắt sâu vài phần.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc đến biệt thự của Phó Ngọc Hải, trang trí đơn giản sáng sủa, nhưng có thể nhìn ra được, người trong biệt thự này không thường hay ở.
Hai màu trắng đen là chủ đạo, màu trắng chiếm phần lớn, nhưng cũng không có vẻ quá mức vắng lặng.
“Ngồi một lát trước đi.”
Phó Ngọc Hải nói xong, đi vào phòng bếp rót cho cô một cốc nước ấm: “Có nước trái cây, sữa bò với cả cà phê, muốn không?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc lắc đầu, vươn tay nhận lấy ly nước: “Không cần, nước ấm là được rồi, cảm ơn.”
Phó Ngọc Hải ngửa đầu uống nửa chén nước, xoay người vào phòng bếp.
Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở trong phòng khách, thình lình nghe được có tiếng người nói: “Thẩm Thanh Ngọc! Thẩm Thanh Ngọc! Thẩm Thanh Ngọc!”
Nghe thấy tiếng này, Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía phát ra tiếng động xem thử, lại phát hiện không có người.
“Thẩm Thanh Ngọc! Thẩm Thanh Ngọc!”
Không nhìn thấy người, nhưng tiếng vừa rồi gọi cô lại vang lên.
Có ma à!
Thẩm Thanh Ngọc đứng lên từ trên sô pha, bước đến ban công, lúc này, cô mới phát hiện trên ban công có một con vẹt xinh đẹp.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, lại nghe thấy con vẹt kia gọi mình: “Thẩm Thanh Ngọc! Thẩm Thanh Ngọc!”
Vẹt là loài biết học vẹt nhất, lần đầu tiên cô tới đây, nó đã gọi tên cô, không cần nghĩ cũng biết là Phó Ngọc Hải đã dạy nó.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy thú vị, nhìn thấy bên cạnh có thức ăn cho chim, bèn lấy ít thức ăn lên, trêu nó: “Trừ Thẩm Thanh Ngọc ra, mày không biết nói gì khác à?”
Con vẹt kia nhảy lên gậy tre ở bên trên: “Thích Thẩm Thanh Ngọc, thích Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc bị chọc cười, đưa thức ăn cho chim trên tay qua: “Mày cũng biết chọn lời hay để nói quá nhỉ.”
Nó ăn thức ăn cho chim, giống như là nhận được sự cổ vũ cực lớn, lại văng ra thêm một câu mới: “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!”
Mặt Thẩm Thanh Ngọc hơi nóng lên, sau lưng đột nhiên vang lên giọng đàn ông mang theo ý cười: “Ngốc nghếch, câm miệng.”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở chỗ cửa.
Con vẹt giống như bất mãn với chủ: “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!”
Nó nói một tiếng sau cao hơn tiếng trước, bên trong biệt thự to như vậy, giống như toàn là tiếng “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc” này của con vẹt.
Phó Ngọc Hải liếc Thẩm Thanh Ngọc, nhấc chân đi tới, dứt khoát đập con vẹt một cái: “Còn không im miệng thì sẽ không cho mày ăn đâu.”
Anh vừa nói, vừa lấy trái cây ở bên cạnh ra, đút cho nó.
Con vẹt kia được ăn, cuối cùng mới không nói nữa.
Phó Ngọc Hải vừa đút vẹt ăn, vừa bình tĩnh như thường mà nói: “Của bạn tặng, nói là nó học nói chuyện rất nhanh, nên tôi dạy đại.”
Anh nói ra tùy ý, nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc lại không nghe thấy chút tùy ý nào.
Con vẹt kia nói sáu câu “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc”, giống như là đang găm sâu vào trong ngực cô, giờ con vẹt kia không nói nữa, nhưng trong đầu óc của Thẩm Thanh Ngọc vẫn chỉ toàn là những lời này.