Buổi sáng hôm nay lúc anh ta trở về, bảo vệ ngoài cổng đã nói, Bạc Minh Thành cũng đã trở về công ty từ bảy giờ hơn.
Lâm Nam Vũ không cần nhìn thấy Bạc Minh Thành cũng biết bây giờ tâm trạng của anh ta chắc chắn rất không ổn, họng súng này đáng lẽ anh ta nên tránh đi, nhưng mà bây giờ tình hình đã thành thế này, anh ta mà tránh khỏi họng súng, chờ Bạc Minh Thành hết giận, thì chuyện này chỉ biết là sẽ càng thêm không ổn.
Lâm Nam Vũ đã làm tốt chuẩn bị cho việc Bạc Minh Thành tức giận, nhưng mà gõ cửa hai lần, người bên trong lại vẫn không có một chút động tĩnh.
Anh ta có chút nghi ngờ, có phải chú bảo vệ ngoài cổng nhìn nhầm người rồi không, Bạc Minh Thành thật ra vẫn chưa về.
Đang lúc anh còn đang chần chừ, gõ cửa lần thứ ba, bên trong cuối cùng cũng truyền tới giọng nói trầm thấp của Bạc Minh Thành: “Vào đi.”
Lâm Nam Vũ hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa ra, một mùi thuốc lá truyền đến, cách đó bảy tám mét, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạc Minh Thành đang ngồi trước bàn làm việc kia.
Cả người Bạc Minh Thành dựa vào ghế làm việc, trong gạt tàn ở trên mặt bàn phủ đầy tàn thuốc, một tay anh ta rũ xuống ở một bên còn kẹp một cây thuốc lá, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lúc này càng là lạnh lẽo.
Lâm Nam Vũ trước giờ chưa từng thấy Bạc Minh Thành như vậy, anh ta thật cẩn thận mà gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Bạc?”
Bạc Minh Thành hơi giật giật, đưa tay hút một hơi thuốc, vừa nhả khói vừa lạnh lùng nói: “Nói.”
Chỉ có mỗi một chữ, nhưng lại lạnh đến nỗi làm người ta phát lạnh.
Lâm Nam Vũ rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ mà nói chuyện nửa giờ trước ra: “… Hiện tại trên mạng đều đang bàn tán sôi nổi chuyện này, tối hôm qua ông cụ Bạc mới vào cấp cứu ở trong bệnh viện, chúng ta có cần thử dìm hot search xuống không?”
Nghe thấy lời anh ta: Bạc Minh Thành đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu nói dìm cái gì?”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đen kia lạnh lẽo giống như hàn băng.
Lâm Nam Vũ cứng đờ, không dám đối diện với Bạc Minh Thành: “Dìm hot search xuống.”
“Không dìm.”
Lâm Nam Vũ hơi ngạc nhiên, có chút không thể tin nổi: “Chỉ là nếu vậy, ông cụ Bạc sẽ...”
“Bây giờ cậu là là thư ký của ông nội tôi, hay là thư ký của tôi?”
Tuy rằng Bạc Minh Thành thường hay tâm trạng thất thường, nhưng mà những câu nghiêm trọng kiểu này, anh ta cũng rất ít khi nói.
Lâm Nam Vũ đã ở bên cạnh Bạc Minh Thành bảy tám năm, đây là lần thứ hai anh ta nghe thấy Bạc Minh Thành nói lời như vậy.
Sắc mặt anh ta hơi trắng đi: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Bạc, tôi sai rồi.”
Bạc Minh Thành khảy thuốc: “Đi ra ngoài.”
Lâm Nam Vũ giống như được tha mạng, vội vàng xoay người ra khỏi văn phòng.
Lâm Nam Vũ cả người mồ hôi lạnh đi ra ngoài văn phòng, vừa mới đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn thấy Châu Du Dân đi tới.
“Cậu Châu.”
Tâm trạng Châu Du Dân bực bội, không vui đùa như bình thường, khẽ gật đầu: “Minh Thành ở bên trong?”
Lâm Nam Vũ nhẹ gật đầu: “Tổng giám đốc Bạc anh ấy...”
Nói còn chưa dứt lời, Châu Du Dân đã lập tức đẩy cửa ra đi vào.
Châu Du Dân vào cửa, mở miệng liền cao giọng nói với Bạc Minh Thành: “Minh Thành, cậu bị Thẩm Thanh Ngọc chơi rồi, cậu có biết không?”
Châu Du Dân vừa mới dứt lời, vừa cúi đầu, liền chống lại đôi mắt không có chút cảm xúc kia của Bạc Minh Thành.
Đã lâu rồi anh ta chưa thấy Bạc Minh Thành như vậy, mặc dù quen biết với Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, nhưng lúc Bạc Minh Thành lạnh buốt mà nhìn anh ta, Châu Du Dân vẫn cảm thấy đáy lòng phát lạnh: “Hôm nay, buổi sáng Thẩm Quốc Vinh nói những lời đó cậu có thấy không? Thẩm Thanh Ngọc vốn dĩ không muốn tái kết hôn với cậu, cô ta chỉ...”
“Rầm...”
Bạc Minh Thành vẫn luôn không mở miệng đột nhiên giơ tay ném một vật trang trí ở trên mặt bàn lên giá sách bên cạnh, tủ kính của giá sách kia lập tức bị ném vỡ, tiếng vang thật lớn dọa cho Châu Du Dân im bặt luôn tại chỗ.
Anh ta lấy lại tinh thần, đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói lạnh băng của Bạc Minh Thành truyền tới: “Cút!”