Phó Ngọc Hải đút hoa quả trên tay xong, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi đi xử lý nguyên liệu nấu lẩu một chút, nhân tiện làm nước dùng, em cứ tự nhiên.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh, hơi ngạc nhiên: “Anh định chuẩn bị nấu lẩu ở nhà thật đấy à?”
“Không thể sao?”
Anh nhướng mày, ánh mắt nhìn cô tràn ngập gió xuân.
“Thật ra cũng không phải là không thể.”
Chỉ là có hơi ngạc nhiên mà thôi.
“Nó tên là Ngốc Nghếch, học nói nhanh lắm, nếu mà em thấy chán, có thể chơi với nó cũng được.”
Phó Ngọc Hải cười như không cười mà nhìn cô một cái, sau đó mới xoay người trở lại phòng bếp.
Thẩm Thanh Ngọc bị cái tên mà Phó Ngọc Hải đặt cho con vẹt này chọc cười: “Ngốc Nghếch?”
“Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!”
Con vẹt này của Phó Ngọc Hải không chỉ học nói rất nhanh, xem ra còn rất thông minh nữa.
Rõ ràng nó không hài lòng với cái tên này mà chủ đặt cho nó, Thẩm Thanh Ngọc gọi nó Ngốc Nghếch một lần, nó sẽ nói “Ngốc nghếch” một lần, Thẩm Thanh Ngọc quả thật đã bị con vẹt này chọc cười.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Phó Ngọc Hải cũng quá xấu xa, một con vẹt thông minh như vậy, anh lại đi đặt tên cho nó là “Ngốc Nghếch”, cũng không biết là ngốc nghếch ở chỗ nào nữa!
Con vẹt này có lẽ là thèm đồ ăn vặt, vừa rồi Phó Ngọc Hải đút cho nó một ít, chưa tới vài phút, nó lại muốn ăn nữa, vừa nhảy vừa kêu: “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!”
Thẩm Thanh Ngọc chịu không nổi, đành phải đưa đồ ăn tới bên miệng nó: “Mày cũng chỉ biết mấy câu này thôi à?”
Ngốc Nghếch ngậm thức ăn vào trong mỏ, sau khi ăn xong, nó mới nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, giống như cảm thấy lời vừa rồi của Thẩm Thanh Ngọc đã xúc phạm nó, nó nhảy lên một cái, nói một câu mới: “Bao giờ Thẩm Thanh Ngọc gả cho Phó Ngọc Hải? Bao giờ Thẩm Thanh Ngọc gả cho Phó Ngọc Hải? Bao giờ Thẩm Thanh Ngọc gả cho Phó Ngọc Hải?”
Nó nói một lần còn chưa đủ, thế nào cũng phải nói đến ba lần.
Mặt Thẩm Thanh Ngọc nóng lên, cũng không biết bình thường Phó Ngọc Hải đã dạy nó nói như thế nào.
“Tao sai rồi, tao sai rồi, cho mày ăn, cho mày ăn.”
Ngốc Nghếch lại được thêm một miếng đồ ăn, có lẽ là cảm thấy như vậy lấy lòng được Thẩm Thanh Ngọc, lại mở miệng nói thêm câu mới: “Tôi rất nhớ em, Thẩm Thanh Ngọc! Tôi rất nhớ em, Thẩm Thanh Ngọc!”
“…”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình không thể chỉ ăn trực, khẽ phủi tay, cô quyết định xoay người đi giúp Phó Ngọc Hải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Con vẹt kia thấy cô định đi, kêu từng tiếng “Thẩm Thanh Ngọc” còn vang dội hơn trước.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy con vẹt này thật là xấu xa giống hệt như chủ của nó!
Thẩm Thanh Ngọc quay người trở lại trong biệt thự, Phó Ngọc Hải trong phòng bếp đang thái nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thanh Ngọc đi vào, nhìn lướt qua: “Hình như tôi không thể giúp được việc gì rồi.”
Phó Ngọc Hải đang thái bí đao quay đầu lại nhìn cô một cái: “Chơi với Ngốc Nghếch không vui à?”
Nghĩ đến mấy câu con vẹt kia nói, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Phó Ngọc Hải đang cố ý: “Chơi vui.”
Chỉ là miệng quá xấu, một giây cũng không dừng được.
Phó Ngọc Hải hàm ý sâu xa mà nhìn cô một cái: “Nó bắt nạt em à?”
“Không có.”
“Vậy thì vận may của em thật tốt.”
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhướng mày, “Thế à? Nhưng sao tôi lại không nhìn ra nhỉ.”
“Lần trước lúc Dung Lam Lê tới, cả hai còn ầm ĩ một trận đấy.”
Anh nói xong, đột nhiên gọi cô một tiếng: “Có thể nhờ em giúp một chút không?”
“Việc gì vậy?”
Phó Ngọc Hải bỏ ngay ngắn bí đao đã cắt thành từng lát đều nhau vào trên một cái đĩa ở bên cạnh, sau đó mới xoay người nhìn về phía cô: “Giúp tôi đeo lại dây lưng ở phía sau một chút.”
Anh nói xong, hơi nâng tay lên, tạp dề trên người lỏng lẻo.
Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn thấy, dây đeo của tạp dề kia đã sớm tuột ra.
“Được.”
Đây cũng không phải là chuyện gì khó giúp cho cam.
Thẩm Thanh Ngọc buộc xong thì thắt một cái nơ con bướm: “Xong rồi.”
“Vẫn còn một việc nữa.”
Anh đột nhiên xoay người, khoảng cách của hai người lập tức bị kéo gần lại.