Thẩm Thanh Ngọc đang pha trà hơi khựng lại, cô nhìn thoáng qua Thẩm Quốc Vinh: "Bố?"
"Hừ, đừng cho là bố không biết hai đứa nó cùng bắt tay ăn hiếp con."
Tuy nói ba năm đó cắt đứt quan hệ bố con, nhưng cũng không phải là Thẩm Quốc Vinh không hề quan tâm đến Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng mà Thẩm Thanh Ngọc cái gì cũng tốt, nhưng tính tình quá cố chấp, không đụng vào tường không quay đầu lại.
Trong ba năm Thẩm Thanh Ngọc gả vào nhà họ Bạc, thật ra vốn không cần Thẩm Quốc Vinh phải đi điều tra, chỉ cần hỏi thăm nghe ngóng mợ hai nhà họ Bạc là biết Thẩm Thanh Ngọc sống ở nhà họ Bạc như thế nào.
Cho nên sao Thẩm Quốc Vinh có thể không biết những chuyện như Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Tâm xảy ra nhiều mâu thuẫn.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn qua Thẩm Quốc Vinh: "Chẳng lẽ bây giờ bố muốn giúp con đòi lại à?"
Lương Thanh Hà ngồi bên cạnh lên tiếng: "Bố mẹ đã rộng lượng không so đo chuyện xảy ra trước khi ly hôn rồi, nhưng sau này nhà họ Bạc họ còn dám bắt nạt con, hoặc có người dám bắt nạt con, bố mẹ sẽ không khách sáo nữa."
Buổi tối hôm nay Lương Thanh Hà cũng bị thái độ của người nhà họ Bạc chọc giận, bà lấy làm con gái nhà danh giá từng đó năm, tuy lúc còn trẻ bà ấy ngang ngược như công chúa, nhưng bà ấy cũng không bắt nạt người ta giống như nhà họ Bạc.
Nếu không phải Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành đã ly hôn, chỉ riêng những việc Bạc Minh Tâm làm, Lương Thanh Hà cũng phải khiến cho nhà họ Bạc gánh không nổi trách nhiệm. Cho dù không thể làm gì được nhà họ Bạc bọn họ, bà ấy cũng phải tàn nhẫn móc một miếng thịt của bọn họ ra, khiến cho bọn họ phải đau đớn.
Thẩm Thanh Ngọc pha trà xong rót cho mỗi người một tách: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn lo con bị người ta bắt nạt à?"
Lương Thanh Hà liếc cô: "Ai biết lúc nào đầu óc con lại có vấn đề."
Thẩm Thanh Ngọc cạn lời, đúng là hồi trẻ lông bông đầu óc không bình thường thật.
Đại khái là lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Bạc, sắc mặt ông cụ Bạc vừa xanh vừa trắng đi lấy lòng Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà, hơn nữa Thẩm Thanh Ngọc chuyển chủ đề hàn huyên chuyện khác nên tâm trạng Thẩm Quốc Vinh mới dần dần khá hơn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Thanh Ngọc đưa hai người về khách sạn.
Trước khi đi, Thẩm Quốc Vinh bỗng hỏi cô một câu: "Con và tên nhóc nhà họ Phó là thế nào vậy?
Thẩm Thanh Ngọc ngạc nhiên: "Con và anh ta thì có gì?"
Thẩm Quốc Vinh nhìn cô: "Mấy ngày hôm trước bố mới ăn cơm với bố của cậu ta, nghe nói Phó Ngọc Hải nói với nhà cậu ta rằng gần đây mình nhìn trúng một cô gái, nếu như theo đuổi được thì cậu ta sẽ đính ước luôn."
Nghe thấy Thẩm Quốc Vinh nói thế, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi tặc lưỡi một tiếng: "Gần đây con và Phó Ngọc Hải không có liên lạc với nhau mấy."
Thẩm Quốc Vinh tỏ vẻ quả nhiên là vậy: "Bố đã nói rồi, thằng nhóc đó là một đứa trăng hoa, trước đây không lâu cậu ta nói muốn theo đuổi con, bây giờ lại nhìn trúng người khác! Tiểu Ngũ, lần này con cũng đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."
"Bố!"
Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được cắt ngang lời Thẩm Quốc Vinh: "Bố với mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con đưa hai người đến sân bay sớm."
Thẩm Quốc Vinh nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa rồi, con cũng về nhà đi, đi đường cẩn thận."1
"Con biết rồi, bố ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thẩm Thanh Ngọc vẫy tay, cô đóng cửa lại rồi rời khỏi phòng.
Cô mới vừa lên, Trần Ánh Nguyệt đã gọi tới. Thẩm Thanh Ngọc bèn đeo tai nghe Bluetooth lên, vừa lái xe vừa nghe máy: "E hèm?"
Ở đầu dây bên kia, Trần Ánh Nguyệt quẹt máy tính bảng trên tay một cách đầy kích động: "Tiểu Ngũ, rốt cuộc là cậu muốn làm rõ, không che giấu thân phận con nhà giàu của cậu nữa à?"
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Nói tiếng người đi."
Trần Ánh Nguyệt cười ha hả nói: "Bạc Minh Tâm nói xin lỗi lên vòng bạn bè, bây giờ trong giới người nổi tiếng ở Giang Thành đang bùng nổ, đều đang hỏi sao tự dưng cậu lại thành con gái của nhà giàu nhất Nam Thành. Đúng rồi, để tớ gửi hình cho cậu xem."
Chậc, Bạc Minh Tâm hành động cũng nhanh ghê.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đang lái xe, không tiện lắm, cô cong môi: "Tớ vừa đưa bố mẹ về khách sạn xong, đang lái xe nên không tiện, về rồi nói."