Thẩm Thanh Ngọc không lên tiếng, cô chỉ liếc nhìn Thẩm Quốc Vinh một cái.
Thẩm Quốc Vinh trực tiếp giơ tay lên: "Khỏi cần nói xin lỗi, tôi thấy dù cô Bạc có nói được hai chữ “Xin lỗi” ra khỏi miệng thì cũng chưa chắc đã thật lòng cảm thấy mình làm sai. Với hai chuyện mà cô Bạc đã làm ra, nếu như không phải nể tình Thẩm Thanh Ngọc từng làm dâu nhà họ Bạc các người ba năm, hai vợ chồng chúng tôi cũng sẽ không đích thân đến đòi một câu trả lời hợp lý."
Bạc Minh Thành nhíu mày: "Ý của của tổng giám đốc Thẩm là?"
"Tôi hy vọng cô Bạc có thể ra mặt xin lỗi nhà chúng tôi trước công chúng, thừa nhận cái gọi là thời gian bao nuôi là tin đồn do cô Bạc cố ý tung ra, nếu như cô Bạc không muốn nói xin lỗi, vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể để luật sư giải quyết chuyện này."
Thẩm Quốc Vinh đã ở trong thương trường bao nhiêu năm nay, đương nhiên không phải người đơn giản. Chuyện như vậy nếu để nhà họ Bạc bồi thường chút tiền rồi châm trà nói câu xin lỗi thì dễ dãi quá, không hề ảnh hưởng chút nào đến nhà họ Bạc bọn họ.
Nhưng nếu để cho Bạc Minh Tâm công khai xin lỗi thì lại khác, trong mấy năm đó chẳng phải cô ta thích đoàn kết với cô chị dâu cả tốt của cô ta để bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc hay sao?
Thẩm Quốc Vinh đều nhớ rõ từng chuyện một, trước khi đến đã bàn bạc với bà Thẩm xong rồi.
Nói đến đây, Thẩm Quốc Vinh lại bồi thêm một câu: "Đúng rồi, nhà họ Bạc các người cũng đừng có ý định bồi thường cái gì cho chúng tôi, dù sao hai ngày nay vì tin đồn này của cô Bạc mà nhà họ Thẩm chúng tôi cũng đã bị tổn thất bao nhiêu danh dự, nếu như thực sự tính toán ra thì tôi sợ nhà họ Bạc các người cảm thấy nhà họ Thẩm chúng tôi chặt chém."
Nhà giàu có nhất nhì thành phố chặt chém, không thể không nói câu trào phúng này của Thẩm Quốc Vinh đã khiến mặt mũi người nhà họ Bạc tái cả đi.
Vừa rồi sau khi bị mấy câu nói của Thẩm Thanh Ngọc đốp lại, bây giờ ông cụ Bạc cũng không lên tiếng nữa, ông ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc trước đã gây khó dễ cho Thẩm Thanh Ngọc quen rồi, bây giờ Thẩm Thanh Ngọc lại "trở mặt không quen biết", ông ta cũng biết giờ là "nói nhiều sai nhiều".
Tần Minh Tú trước giờ luôn có thái độ là "người hòa giải", nhà họ Thẩm đến tính sổ với khí thế hừng hực, bây giờ yêu cầu đưa ra cũng không coi là quá đáng, bà ấy lại càng không lên tiếng.
Chỉ có Bạc Minh Tâm, sau khi nghe xong lời của Thẩm Quốc Vinh, mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch: "Anh hai, em không, em thật sự không..."
Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn cô ta, sự lạnh lẽo trong con ngươi đen khiến Bạc Minh Tâm chợt ngừng lại, cô ta thu tay lại trong vô thức: "Em, em..."
"Được, chúng tôi sẽ công khai xin lỗi."
Bạc Minh Thành lên tiếng, rồi ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái.
Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn anh, chỉ là gương mặt cực kỳ lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào.
Thẩm Quốc Vinh lạnh lùng đáp một tiếng: "Còn chuyện cô Bạc bỏ thuốc cho Thẩm Thanh Ngọc."
Nhắc đến chuyện bỏ thuốc, sắc mặt Bạc Minh Thành có phần lạnh lùng: "Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Thanh Ngọc cũng từng bỏ thuốc em gái tôi."
Thẩm Quốc Vinh luôn luôn bảo vệ Thẩm Thanh Ngọc, nghe được lời này của Bạc Minh Thành thì ông ấy lập tức không vui: "Làm sao? Em gái cậu có thể bỏ thuốc cho con gái tôi, con gái tôi lại không được bỏ thuốc cho em gái cậu à?"
"Tổng giám đốc Thẩm hiểu lầm rồi, ý của tôi là tôi cảm thấy chuyện này xem như đã thanh toán xong."
Anh nói xong bèn nhìn thẳng vào Thẩm Quốc Vinh, nếu như tiếp tục truy cứu chuyện này thì rất có thể hai bên sẽ cùng bị thua thiệt.
"Cậu hai Bạc nói không sai, chuyện này đúng là thanh toán xong rồi."
Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên mở miệng xen vào một câu, cô liếc Bạc Minh Tâm một cái: "Hôm nay tới đây thôi, sau khi cô Bạc xin lỗi, chúng ta không còn liên quan đến nhau, nhưng..."
Dừng một lát, Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi nở một nụ cười lạnh: "Nếu như sau này cô Bạc còn gây chuyện với tôi thì không có thương lượng hòa nhã như vậy nữa đâu."
Nói xong, cô quay đầu thoáng nhìn qua Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà: "Bố mẹ, đi thôi."
Trước khi đi Thẩm Quốc Vinh vẫn không nhịn được: "Lúc trước vì lấy cậu mà Thẩm Thanh Ngọc không ngại đoạn tuyệt quan hệ bố con với tôi, bây giờ xem ra, cả nhà họ Bạc các người, không chỉ ông cụ là người già lớn tuổi mắt nhìn không rõ, những người còn lại cũng mắt mù tim mù. Nhớ lấy, cậu đã ly hôn với Tiểu Ngũ rồi, đừng xuất hiện ở bên cạnh con gái tôi nữa."1
Thẩm Thanh Ngọc kéo Lương Thanh Hà đi đến đầu cầu thang, nghe thấy lời này của Thẩm Quốc Vinh vang lên sau lưng, trong mắt cô hơi nóng lên.
Thật ra người mắt mù không chỉ có nhà họ Bạc, lúc trước cô cũng mù, may mà bây giờ đã được chữa khỏi rồi.